Hàn Mạc nghe vậy, mày nhíu lại, trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh lùng, vẫn mang theo nụ cười có vẻ rất khiên nhường, lúc này hắn chậm rãi ngồi xuống, đặt chén rượu trên bàn, đôi mắt chăm chú nhìn mặt Ngũ Thiên Thiệu, thản nhiên nói:
- Ngũ Tổng binh, vấn đề của ngài… Ta nghe chưa rõ, xin ngài lặp lại lần nữa!
Ngũ Thiên Thiệu cười lạnh nói:
- Quả nhiên giả ngây giả dại. Bản tướng liền hỏi lại một lần, Hàn gia các ngươi bịt mắt Thánh thượng, phá hỏng Đại Yến ta liên minh Ngụy tấn công Khánh, mục đích ở chỗ nào?
Tay phải Hàn Mạc nắm chặt, lúc này không còn vẻ kính cẩn lúc trước, mà lạnh lùng nhìn Ngũ Thiên Thiệu, giọng nói lạnh lùng:
- Ngũ Tổng binh, cơm có thể ăn bậy, nói không thể lung tung, đạo lý này… ngài nên hiểu rõ hơn ta. Cái ngài gọi là "bịt mắt", "phá hư" là có ý gì?
Ngũ Thiên Thiệu cũng nắm tay cười lạnh nói:
- Hay là bản tướng nói sai rồi phải không?
- Ngài nói sai rồi.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Ngài dùng hai chữ bịt mắt nói Hàn gia ta, Hàn Mạc chỉ cho ngài nhất thời kích động, cũng không so đo với ngài, nhưng ngài nói Thánh thượng bị bịt mắt, đó là nói Thánh thượng không anh minh, dễ bị người bịt mắt… Nếu Thánh thượng biết được Ngũ Tổng binh nói ngông cuồng như thế, lại không biết mặt rồng có giận hay không?
Hàn Mạc nói hời hợt, mọi người ở đây đều hơi biến sắc, chỉ có điều Tiêu Hoài Ngọc vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, dường như hết thảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235624/chuong-692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.