Tiêu Hoài Ngọc!
Đây là một cái tên thần kỳ, một cái tên vang vọng thiên hạ.
Tên này, khiến người Yến tràn đầy kính sợ trong lòng, cũng tràn đầy cảm giác an toàn, nhưng lại khiến người Ngụy và người Khánh đứng ngồi không yên, vô cùng sợ hãi.
Chỉ một người này, dùng lực bản thân, chống đỡ biên cảnh nước Yến, cam đoan lê dân nước Yến không bị kẻ thù bên ngoãi giẫm đạp, cũng bởi người này, mười mấy năm qua như một ngày, trấn thủ ở biên quan, khiến kẻ thù bên ngoài không dám nhìn trộm lãnh thổ nước Yến.
Ánh mắt Hàn mạc sáng lên, gần như cùng lúc, xoay người xuống ngựa với Tào Ân, mà thành viên sứ đoàn phía sau cũng đều xuống ngựa.
Tiêu Hoài Ngọc hành lễ xong, thân thể đứng thẳng.
Hắn nhìn qua rất bình thường, cũng không tráng kiện, thậm chí có hơi gầy yếu, nhưng thân hình gầy yếu này, đứng ở đó lại khiến người ta có loại cảm giác trầm ổn như núi.
Da hắn ngăm đen, mũi cũng cao ngất, lông mi đậm, đôi mắt sáng ngời có thần, nhìn qua tràn đầy tinh lực.
Bộ mặt hắn góc cạnh rõ ràng, khiến người ta cảm giác kiên nghị lại bình tĩnh.
Đây là Tiêu Hoài Ngọc!
Đây là quân thần!
Đây là hổ phương Đông!
…
Tào Ân sớm tiến tới đón, đỡ lấy Tiêu Hoài Ngọc, hòa nhã nói:
- Sao Đại tướng quân lại tự mình ra nghênh đón? Ngài quân vụ bề bộn, bản hầu sao có thể khiến ngài đích thân nghênh đón. Không cần đa lễ, không cần đa lễ!
Khuôn mặt kiên nghị của Tiêu Hoài Ngọc rất cung kính, nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235621/chuong-689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.