- Có khi lên tận đỉnh, vọng xuống đám núi xanh… !
Tào Ân lặp lại một lần, ôn hòa cười nói:
- Nếu thật sự có thể đi lên đỉnh Thiên Nhai, có lẽ thật sự có thể nhìn xuống đám núi xanh, đất trời mênh mông, thu hết trong đáy mắt. Chẳng qua… tên là Thiên Nhai, lại không có người tới được chân trời xa xăm… !
Hàn Mạc thu hồi ánh mắt từ ngọn núi độc lập cao ngất trong mây, ngạc nhiên hỏi:
- Hầu gia, chỉ giáo cho?
Tào Ân chỉ vào đỉnh Thiên Nhai giống như trụ trời nói:
- Giờ phút này ở xa, chúng ta cũng không thể thấy cận cảnh của nó. Nhưng bản Hầu từng đến dưới đỉnh Thiên Nhai này, độ cao đỉnh núi này, ngươi ở đây có thể thấy rõ, nhưng đường núi hiểm trở, ngươi lại không biết.
- Ồ?
Hàn Mạc đưa ánh mắt tới đỉnh Thiên Nhai giống trụ trời kia.
- Vô cùng hiểm trở, không đường có thể thông, lên muốn lên đỉnh, chỉ có thể leo lên.
Tào Ân thở dài:
- Thiên Nhai này hiểm trở, căn bản không có đường lên núi, độ cao như thế, muốn tay không leo lên, thật sự không ai có thể làm được.
Hắn liếc nhìn Hàn Mạc, cười nói:
- Cho nên muốn đi lên tới đỉnh, là vô cùng khó khăn, gần như khó có thể thực hiện, càng không thể vọng xuống đám núi xanh.
Hàn Mạc nhìn đỉnh núi tận trời, khẽ mỉm cười.
Đội ngũ tới gần dãy núi Long Sơn, liền có một đội kỵ binh lao xuống từ trên núi, dẫn đầu là một tướng lãnh khôi giáp quân Khánh, tự xưng là thiên tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235619/chuong-687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.