Sau khi Tào Ân rời đi, Hàn Mạc chậm rãi bước vào phòng, đi tới bên giường, nhìn Hồng Tụ lẳng lặng nằm đó, cho dù đó là lúc hôn mê, nét mặt cô nương này cũng tỏ vẻ kiên nghị.
Sắc mặt nàng không trắng nhợt nhạt nữa, nhưng cũng không hồng hào như lúc trước, như một đoá hoa nhài xinh đẹp tĩnh mịch, lặng lẽ nở rộ.
Trước mặt là cô nương không một chút do dự mà đỡ mũi tên đoạt mệnh cho chính mình.
Hàn Mạc ngồi xổm bên giường, nhìn nét mặt kiên nghị xinh đẹp của Hồng Tụ, vẻ sững sờ.
Nhịp thở của Hồng Tụ vẫn rất yếu ớt, nhưng nhịp thở yếu ớt này, ít ra cũng chứng mình nàng còn sống.
- Hồng Tụ, cô yên tâm, mũi tên này, ta sẽ không để cô chịu một cách uổng phí!
Giọng Hàn Mạc nhẹ nhàng, nhìn Hồng Tụ nói:
- Kẻ gây thương tích cho cô, cho dù là Thiền Vương lão tử, ta cũng giết hắn!
Chỉ cần là người Khánh quốc, cũng biết kẻ đứng đầu Tề Thiên Quan, chỉ cần là người trong kinh, cũng biết Tề Thiên Quan tọa lạc ở chính hướng bắc của kinh thành, cách cung đình Khánh quốc không xa lắm.
Tuy vẻ hào hoa to lớn của Tề Thiên Quan không thể bằng cung điện Khánh quốc được, nhưng trong kinh thành, cũng là một quần thể kiến trúc vô cùng to lớn, chiến diện tích lớn, điện đài tráng lệ, cảnh sắc ho nhã, mấy chục kiến trúc, lầu, hành lang, điện, các, uyển đều phân rất rõ ràng, các toà kiến trúc đều được trang hoàng bằng những bức vẽ và điêu khắc lục bình của đạo gia, linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235584/chuong-652.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.