Người áo xám nhăn mày, nghiêm mặt nói:
- Minh công, thủ hạ của ngài muốn ra tay đánh người, ngài vẫn ngồi yên không lý tới hay sao? Ra tay ở trong này, là chuyện rất mất phong cảnh!
Hàn Mạc cười lạnh lùng, cũng không nói nhiều, nâng bước muốn lên thuyền, tên có giọng âm dương quái lạ kia lập tức kêu lên:
- Còn bà nó, thật đúng là đánh không chết ngươi!
Hắn một bước xông lên, một quyền đánh về phía người Hàn Mạc.
Dường như người này là tay già đời, động tác ra tay cực nhanh, rõ ràng lưu loát, hơn nữa khí lực mười phần.
Chỉ là bản lĩnh như vậy, ở trong mắt Hàn Mạc quả thật không đáng nhắc tới, hắn luyện "Khí kinh", ngũ giác tăng cường, người này ra tay trong mắt hắn không ngờ thật chậm, thân thể chợt lóe, nhẹ nhàng khéo léo tránh thoát, lập tức vươn tay phải, vỗ nhẹ đầu vai người kia. Thế xông tới của người nọ không giảm, nhưng phương hướng đã thay đổi, đối mặt hồ Khổng Tước, cả người lao xuống, "phốc" một tiếng, đúng là rơi vào trong hồ, thuyền nữ kia lập tức thét kinh hãi, lại dẫn tới ánh mắt của người qua đường.
Minh Như Thủy quay đầu lại, trợn mắt nhìn, mấy người thủ hạ của hắn liếc nhau, lập tức muốn xông lại, người áo xám đã trầm giọng nói:
- Các ngươi ai dám ra tay?
Hàn Mạc cũng thấy, mấy tên Ngự lâm quân thủ hạ của mình đang nhanh chóng tới đây, như lang như hổ, Hàn Mạc lập tức lắc đầu ra hiệu, để bọn họ không cần tới gần.
Ngự lâm quân dừng bước, nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235569/chuong-637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.