Lúc này Hàn Mạc cũng không để ý tới thân phận của Tú công chúa, ở chung một mình với Tú công chúa, hắn cũng quen không gò bó, ngồi xuống ghế bên cạnh, mang theo hoài nghi nhìn Tú công chúa.
- Bản cung không có hù dọa ngươi!
Khóe miệng Tú công chúa mang theo nụ cười bình tĩnh:
- Ngươi thấy người này, cũng chỉ có thể đi tiếp cùng bản cung, nếu không… !
Nàng cũng không nói tiếp, chỉ có điều thần sắc trở nên hơi lãnh đạm mà thôi.
Hàn Mạc trầm ngâm một chút, hắn tự nhiên không ngu ngốc, mơ hồ cảm thấy, người Tú công chúa muốn mình gặp, chỉ sợ có liên quan tới cách cứu tiểu công chúa, rốt cục nói:
- Nếu công chúa gọi ta tới đây, chỉ sợ trong lòng đã sớm nghĩ tới ta sẽ gặp người kia, nếu ta cự tuyệt, chỉ sợ sẽ làm công chúa thất vọng rồi… Công chúa cũng biết, chuyện ta sợ nhất chính là thấy nàng thất vọng!
Tú công chúa thản nhiên cười, phong tình vạn chủng, rốt cục nói:
- Xuất hiện đi!
Chợt nghe một tiếc "cách" vang lên, không ngờ góc phòng có một cánh cửa nhỏ không bắt mắt, cửa bị mở ra, bên trong vô cùng tối, một người chậm rãi đi ra, giống như âm hồn, bước chân nhẹ nhàng, gần như không có tiếng động.
Hàn Mạc nhíu mày nhìn người nọ chậm rãi tới gần, toàn thân trên bao phủ dưới áo bào tím, thân hình thướt tha, mặc dù áo bào rộng nhưng cũng khó dấu dáng người lả lướt của nàng.
Nàng đội mũ dài che đầu, trong nhất thời căn bản không thấy rõ bộ dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235534/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.