Dưới ánh trăng, bên hồ sen , Hàn Mạc ôm ấp thân thể mềm mại của Tiêu Linh Chỉ vào lòng, cảm giác được thân thể Tiêu Linh Chỉ mềm mại đang nhẹ nhàng run rẩy, hắn dịu dàng vuốt ve tấm lưng mềm mại của Tiêu Linh Chỉ. Tiêu Linh Chỉ ở trong lòng Hàn Mạc, cũng cảm thấy một loại cảm giác an toàn, nỗi lòng phức tạp đã bình tĩnh trở lại không ít, tùy ý để Hàn Mạc ôm lấy chính mình, lại cảm thấy ở trong lòng ngực Hàn Mạc, chính mình không ngờ rất kiên định, dường như sự tình gì cũng không thương tổn được.
Nàng biết, con đường về sau còn rất gian khổ, thế sự vô tình, luôn sẽ làm con đường đi của hai người gian nan dị thường, nhưng lúc này có thể hưởng thụ sự yên lặng một lát, lại khiến trong lòng nàng có chút thỏa mãn
Không cầu sớm tối bên nhau, cầu những khoảnh khắc như vậy.
Cũng không biết trải qua bao lâu, mơ hồ truyền đến tiếng ngựa hí, khiến một đôi nam nữ đắm chìm trong hạnh phúc bất giác rời nhau ra. Tiêu Linh Chỉ vội vàng đẩy Hàn Mạc ra, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ đề phòng:
- Có người đến đây!
Hàn Mạc nhíu mày, nhìn nước mắt trên gương mặt Tiêu Linh Chỉ chưa khô, lấy từ trong ngực ra tấm khăn, thật cẩn thận lau khô nước mắt của nàng, lúc này mới nói:
- Nơi này cực kỳ kín đáo, là ai tới được ?
Hắn không chút do dự nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiêu Linh Chỉ, kéo về hướng bên trong miếu.
Tiêu Linh Chỉ muốn tránh thoát, nhưng khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235362/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.