Hàn Mạc liếc Chư Cát Dân một cái, nói:
- Chư Cát đại nhân, việc này quả thật là tội của Hạ Miễn. Huynh đệ này không liên quan. Lang phù trong tay, bọn họ cũng là không thể không chấp hành mệnh lệnh!
Dương Nghiêu nghe Hàn Mạc nói vậy, trong lòng cảm kích, nói:
- Đại nhân, ty chức đã tạm giam Hạ Miễn chờ sau này xử trí!
Chư Cát Dân khoát tay áo, nói:
- Lúc này tạm không truy cứu, quay về sẽ bàn. Ngươi tới nơi này làm gì?
Dương Nghiêu lập tức nói:
- Khởi bẩm đại nhân, ty chức phụng mệnh Hàn tướng quân phong tỏa cửa thành, và phái người giới nghiêm toàn thành. Vừa rồi, ty chức bắt được vài người khả nghi!
- Người khả nghi?
Chư Cát Dân nhíu mày nói:
- Người nào khả nghi?
Dương Nghiêu nhìn Hàn Mạc liếc mắt một cái, mới nói:
- Mấy người đó vội vội vàng vàng, mặt mày gian xảo thoạt nhìn cực kỳ kích động... Ty chức thấy thế, tiến lên tra khảo. Bọn họ đúng là tiền hậu bất nhất, ty chức cảm thấy khả nghi, liền đem kia mấy người bắt lại khảo vấn.
Hàn Mạc nhíu mày hỏi:
-Nhưng đã hỏi ra chuyện gì?
-Phải!
Dương Nghiêu nói:
-Đều là người của Hạ gia, bọn họ muốn ra khỏi thành đưa tin.
-Đưa tin?
-Phải. Theo lời bọn họ, bọn họ nhìn thấy Ngự lâm quân khống chế Xuân Viên, Thành vệ quân phong thành giới nghiêm, đúng lúc đó các bậc trưởng lão từ sáng sớm đã bị đưa tới Xuân Viên, không biết là vì lý do gì, nên bọn họ thấy nghi ngờ. Một người đứng ra tụ tập mọi người, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235354/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.