Hàn Mạc cũng nhìn về hướng xe ngựa, nhưng không nói nhiều, quay đầu đi vào trong vườn. Lăng thái giám đi bên cạnh cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng nhóm người này đến đây, Hàn tướng quân như thế nào cũng không nói, quay đầu bước đi đâu?
Hàn Mạc vào vườn, hướng Lăng thái giám cười nói:
- Lăng đại nhân, ngài tạm thời hãy nghỉ tạm, sắp có trò hay diễn ra... Thật sự là trò hay!
Cũng không nói nhiều, hướng mặt trong vườn đi, thẳng đi vào căn phòng nhỏ tao nhã xinh xắn phía trước. Mấy Ngự lâm quân hộ vệ trước cửa gặp Hàn Mạc đều khom mình thi lễ. Hàn Mạc khoát tay, đẩy cửa mà vào, tiện tay đóng ngay lại, cũng không cần nhìn quanh, đi thẳng đến chính giữa, ngồi xuống, bưng ly trà nóng đặt bên cạnh án, chậm rãi uống, bình phẩm mấy câu, lúc này mới buông chén trà, dựa vào ngồi ở trên ghế, quay đầu nhìn Tư Đồ Tĩnh.
Trong căn phòng nhỏ này, ngoài hắn, cũng chỉ có một mình Tư Đồ Tĩnh.
Tư Đồ Tĩnh sắc mặt trở nên trắng bệch, vẻ mặt cực kỳ khó coi, thấy Hàn Mạc quay đầu nhìn về phía chính mình, oán hận nói:
- Hàn Mạc, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Bản quan là mệnh quan triều đình, ngươi ... ngươi dám nhốt bản quan ở đây sao?
Hàn Mạc lạnh lùng liếc nhìn Tư Đồ Tĩnh một cái, khoái chá mà dựa vào ghế, hơi híp mắt, cũng không nói lời nào.
Tư Đồ Tĩnh nhìn Hàn Mạc không thèm đáp lời y, lại càng tức giận, nhưng không biết làm, tiểu tử này biểu hiện ra ngoài lạnh lùng cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235348/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.