Ba chữ ngắn ngủn, hời hợt, nhưng ai cũng hiểu để đạt được nó thì phải trải qua bao nhiêu là khó khăn. Lại là Quỷ Cốc chúng, đương nhiên khó khăn càng thêm khó khăn.
Từ góc độ nào đó mà nói, so tài với Quỷ Cốc chúng mà dành được thắng lợi, như vậy cũng đủ để thấy được hùng tài đại lược của người đó rồi. Trong lịch sử, vô số nhân vật Quỷ Cốc đã chứng minh bọn họ làm người khác kính nể bởi kỳ tài thao lược của mình.
Nếu như không phải Trang Uyên tự mình nói ra, ai có thể đủ tưởng tượng, một người sắp tử vong đáng thương tội nghiệp này lại có năng lực cùng trí tuệ kinh luân tuyệt thế đến nhường ấy?
A Địch ánh mắt lãnh đạm. Trong đôi mắt hắn tràn ngập vẻ hoài nghi, hiển nhiên vốn là hoài nghi tính chân xác trong câu chuyện mà Trang Uyên kể lại. Xem ra gã cho rằng cái người đáng thương này chẳng qua là vì bị nhốt quá dài ngày ở chỗ này, nên mắc bệnh hoang tưởng mà thôi.
Thế nhưng Hàn Mạc tin, Tiêu Linh Chỉ cũng tin.
Trang Uyên ánh mắt bình tĩnh. Đôi mắt là cửa sổ của tâm linh, phản chiếu suy nghĩ của con người. Từ trong mắt hắn, người ngoài không nhận ra bất cứ điều gì như là lừa gạt hay hoang tưởng cả, ánh mắt bình tĩnh, hơi mơ màng gợi nhớ câu chuyện năm xưa.
Là một câu chuyện khắc cốt ghi tâm.
- Có lẽ. . . năm đó ta nên để cho hắn thắng mới đúng!
Trang Uyên nhẹ nhàng nói:
- Nếu không, sau sau đó cũng không xảy ra chuyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235325/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.