Hàn Mạc tuy rằng tin vào chủ nghĩa duy vật, không hề mê tín, tuy nhiên giữa hoàn cảnh âm trầm này, nhìn thấy phía trước dưới ánh lửa chiếu rọi có một hình ảnh mờ nhạt, tinh thần trong nháy mắt khẩn trương lên, không khỏi nhiên mà liên tưởng đến chữ "quỷ", nắm chặt đồng côn, nheo mắt nhìn kỹ, đã thấy bóng dáng kia in trên tường, xem ra là ngồi, bởi vì không khí trong thông đạo hang đá rất loãng, ánh lửa trên cây đuốc nhảy lên vặn vẹo, cũng đem bóng dáng kia xoay vặn vẹo từng khúc mà chiếu rọi lên vách đá, chợt ẩn chợt hiện, thật đúng là dọa người.
Hàn Mạc rất nhanh phát hiện, phía trước thông đạo hơi trống trải một ít, trên vách đá bên kia không ngờ một người vặn vẹo dựa vào, người nọ mặc một thân xiêm y màu trắng, dưới ánh lửa chiếu rọi thấy rất rõ, lưng tựa vào vách đá, không nhúc nhích, giống như là đã chết.
Chỉ nhìn đến quần áo kia, Hàn Mạc lập tức cả kinh, kia rõ ràng là Tiêu Linh Chỉ.
Hắn bước nhanh đến, ngồi xổm xuống, nhìn kỹ khuôn mặt người nọ, đúng là Tiêu Linh Chỉ, tuy nhiên lúc này khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, hàm răng cắn chặt, cặp môi vốn hồng nhuận thơm tho lúc này trở nên xanh xao, đôi mắt xinh đẹp cũng nhắm chặt, chợt thấy chợt không, thật đúng là giống như người chết.
Hàn Mạc cả kinh, vội vàng lấy tay dò xét hơi thở nàng, lại cảm giác chóp mũi của nàng còn ấm áp, còn có hơi thở.
-Quân sư!
Hàn Mạc nhẹ giọng kêu lên một tiếng, Tiêu Linh Chỉ vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235309/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.