Lúc hoàng hôn, Hàn Mạc mới thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, đi ra từ cửa bên doanh trại, tới đường lớn, đầu tiên đi dạo mấy cửa hàng trang sức, sau đó lại tiến vào một cửa hàng sách, ở bên trong cả buổi mới đi ra.
Hắn ôm ngực, nhìn xung quanh, trên mặt mang theo nụ cười quái dị, xem bầu trời đã tối muộn, lúc này mới đi đến Xuân Viên.
Đám hộ vệ Xuân Viên đều biết hắn, tự nhiên không dám ngăn cản, không cần thông báo, Hàn Mạc liền đi thẳng tới nhà gỗ nhỏ, bên này Tiếu Mộc đang dẫn mấy tên Ngự lâm quân hộ vệ bốn phía căn nhà gỗ.
Hàn Mạc thấp giọng dặn vài câu, lúc này mới tiến vào nhà gỗ nhỏ.
Diễm Tuyết Cơ đã thay một bộ đồ màu xanh biếc, thấy Hàn Mạc tiến vào, cười quyến rũ hỏi:
- Chuyện đó đã xử lý xong rồi sao?
- Không có chuyện gì lớn.
Hàn Mạc thản nhiên cười, đi đến bên người nàng, ôm ngang lấy dịu dàng nói:
- Tuyết Cơ, hôm nay có nhớ ta không?
Đôi mắt long lanh của Tuyết Cơ nhộn nhạo, kiều mỵ nói:
- Vì sao phải nhớ tên bại hoại chàng? Chàng có biết hay không, ta..
Nói tới đây, bỗng nhiên nàng ngừng lại, khuôn mặt tràn ngập màu hồng.
Hàn Mạc thấy nàng hơi xấu hổ, bàn tay vòng qua vòng eo nhỏ của nàng, thấp giọng nói:
- Biết cái gì?
- Không có gì.
Diễm Tuyết Cơ lườm.
- Chắc chắn có việc, đừng giấu diễm ta.
Hàn Mạc ghé sát vào tai nàng, liếm vành tai trong suốt của nàng một chút, thân thể mềm mại của Diễm Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235271/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.