Dân chúng dẫu phẫn uất, nhưng Hồng gia có hậu thuẫn rất lớn, nếu chỉ bằng thực lực của người dân thì cơ bản không thể là lung lay vị thế của họ, lại càng không dám cùng Hồng gia tranh chấp.
Tam gia mễ điếm phải đóng cửa, bọn tiểu nhi trở nên vô công rồi nghề. Điền Bố Nhân cũng chẳng phải là kẻ tu hành lương thiện gì, đương nhiên sẽ không nuôi không tiểu nhị của 23 chưởng quầy, nhưng nếu đem đuổi hết bọn chúng đi, cũng sợ mang tiếng là tâm địa độc ác, vi phú bất nhân. Những ngày sau đó, y lăn lộn bám trụ ở huyện Tịch Xuân, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách: đó là âm thầm cho phép nhóm người này cải trang thành nạn dân, mỗi người mang theo từ mười đến hai mươi cân lương thực, tự tìm người mua ở trên đường, sau đó bán ra với giá thấp hơn Đại hồng mễ điếm.
Hiện giờ giá Đại Hồng bán ra là một điêu tiền một cân lương, so với giá cả lúc trước là đã gấp hơn 100 lần, cho dù có lấy bớt lương thực trong nhà mình vụng trộm ra, chỉ cần bán một cân gạo cũng bằng bán mười cân khi trước, lợi nhuận thật lớn, nên việc này hoàn toàn đáng để mạo hiểm.
Chuyện này tuyệt đối phải làm một cách lén lút, vì dù rằng bán ít cũng là dứt dây động rừng. Cho nên mấy ngày gần đây cho dù lương thực bán ra không ít nhưng vẫn chưa bị phát hiện.
Tuy nhiên hôm nay đã có chút khác thường.
Theo như mọi ngày, lúc nãy cắt cử hơn mười người, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235252/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.