Hàn Mạc thấy ngõ nhỏ này không phải ngõ cụt, hai bên đều có lối ra, nhưng lại không có bóng người, vì vậy liếc mắt ra hiệu Tiếu Mộc, rồi mới đi vào mỉm cười nói:
- Ngươi có lương thực?
Gã gật đầu:
- Có, các ngươi có bao nhiêu bạc?
Hàn Mạc cười hỏi:
- Ngươi có bao nhiêu lương?
- Không cần biết!
Gã nói:
- Dám gọi các ngươi đến đây tất nhiên là không thiếu lương thực, các ngươi cần bao nhiêu ta có bấy nhiêu. Không nên lề mề, các ngươi có bao nhiêu bạc ta bán bấy nhiêu lương cho ngươi.
Tiếu Mộc hỏi:
- Giá cả như thế nào ?
- Tiệm gạo Đại Hồng một điếu tiền một cân không trả giá đúng không?
Hắn cười đắc ý:
- Ta bán giá rẻ hơn bọn họ, 800 văn một cân.
- 800 văn?
Hàn Mạc nhíu mày:
- Giá này cũng không rẻ.
Gã la lên:
- Ngươi phải xem bây giờ là lúc nào. Ngươi ra khỏi thành mà xem, chỗ mấy vạn nạn dân nơi nào không có người chết đói, ít nhất một ngày cũng chết một trăm người, lúc này còn giữ bạc lại đúng là ngu ngốc. Bây giờ quan trọng nhất là có lương để tồn tại, còn sống mới còn hi vọng. Ta giảm giá lần chót, mua được thì mua, 700 văn một cân, mua thì lấy bạc ra, không mua mỗi người một lối.
Hàn Mạc tỏ ra do dự.
Gã thấy vậy, quay đầu đi, trong miệng than thở:
- Không có tiền đừng học người ta mua lương, giả bộ có tiền…
Rồi buồn bực muốn rời đi.
Tiếu Mộc bước nhanh lên trước mặt hắn.
Gã không sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235249/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.