Hàn Huyền Đạo và Hàn Huyền Xương liếc nhau, trong mắt đều hiện ra vẻ cổ quái, trầm ngâm một lát, Hàn Huyền Đạo mới hỏi ngược lại:
- Tiểu ngũ, vì sao phải hỏi chuyện này?
- Tiểu ngũ và Mộ Dung Hạc dường như có mối thù truyền kiếp.
Hàn Mạc rất thẳng thắn:
- Hạng người này xem ra lòng dạ hẹp hòi. Tiểu ngũ chưa thể xác định hắn vào phủ ta có mưu đồ gì bất lợi, cho nên rất muốn biết hắn là người thế nào, biết người biết ta, chúng ta mới có thể đối đáp với hắn phải phép được.
- Mộ Dung Hạc là người không đáng sợ nhưng hắn lại có một chút quan hệ, nếu không thực sự cần thiết… trước mắt, người như vậy, tránh va chạm vẫn hơn.
- Rốt cuộc hắn là ai ?
Hàn Mạc tràn đầy vẻ nghi hoặc:
- Hắn không phải con cháu quý tộc, coi bản lĩnh và cách đối nhân xử thế của hắn không có gì là thông minh, vì sao phải kiêng nể người như vây ?
- Bởi vì Tú công chúa và Tiêu thái sư !
Hàn Huyền Đạo rất nghiêm túc nói :
- Đánh chó phải nhìn mặt chủ nhân, nếu chủ nhân khó đối phó như vậy, tên chó má này không thể dễ dàng động chạm đến được.
Hàn Huyền Xương chăm chú nhìn Hàn Mạc nói:
- Con vào kinh cũng đã nhiều ngày, đối với Tú công chúa hẳn là cũng nghe phong phanh một chút…Cuộc sống bên ngoài Tú công chúa xem ra cũng không… thận trọng!
Hàn Mạc khẽ gật đầu:
- Con biết!
- Nghe nói Mộ Dung Hạc là người duy nhất có thể tự do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235179/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.