Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Ra ngoài thành?
Nhìn thấy Hàn Mạc nhíu mày, ánh mắt Sương Nhi có chút thất vọng:
- Mạc ca ca, có phải muội làm khó huynh không? Thế, thế thì thôi vậy!
- Nhưng muội có chuyện gì mà phải ra ngoài thành?
Nhìn thấy Sương Nhi hơi thất vọng, Hàn Mạc có chút áy náy. không nỡ. Hắn không phải vì lo không ra khỏi thành được, chỉ là vừa mới xảy ra chuyện bọn Hắc kỳ, lúc này e rằng bọn chúng còn có hành động gì tiếp theo nhằm vào hắn, nếu mạo hiểm ra khỏi thành, nhỡ bị Hắc kỳ bám đuôi, khó tránh khỏi liên lụy tới Sương Nhi.
Sương Nhi nghe trong giọng nói của Hàn Mạc có phần nhượng bộ, bỗng vui vẻ hẳn lên, giải thích:
- Muội có một người tỷ, à không… không phải là tỷ tỷ ruột, không phải là cha mẹ, cha mẹ sinh ra, huynh…huynh hiểu không?
Hàn Mạc ngậm cười, nhìn Sương Nhi, nói mềm mỏng:
- Ta biết, xem ra là hai tỷ muội tâm đầu ý hợp phải không ?
- Ừm, ừm, ừm
Sương Nhi vui vẻ trở lại, nhí nhảnh nói tiếp:
- Chính là hai tỷ muội tâm đầu ý hợp. Nhà tỷ ấy ở trong một cái thôn nhỏ cách kinh thành khoảng hai mươi dặm. Tỷ ấy đã lâu chưa gặp mẹ, cũng không biết hiện nay mẹ tỷ ra sao rồi. Tỷ ấy muốn quay về thăm nom, nhưng… nhưng không về được, nên tỷ ấy nhờ muội đi thăm nom mẹ tỷ ấy giúp…!
Hàn Mạc có chút hoài nghi định hỏi vì sao không về thăm được ? Nhưng đột nhiên nhớ ra, thời này, một người phụ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235152/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.