Hàn Mạc nhìn thấy Tiêu Minh Đường, cũng không vui vẻ gì, chẳng qua hiện giờ quả thật hắn muốn biết một việc, không biết hôm qua sau khi hắn rời khỏi đám người Tiêu Minh Đường kia có thật sự đi tìm phân ngựa giải độc hay không.
Trông thấy Tiêu Minh Đường đứng sau cột cửa bên, vẫy vẫy tay với Hàn Mạc, mặc dù khoảng cách không gần nhưng Hàn Mạc lại thấy rõ ràng, không ngờ trên mặt Tiêu Minh Đường lúc này mang theo nụ cười, nụ cười kia nhìn qua rất miễn cưỡng, rất cứng ngắc.
Hàn Mạc kỳ quái trong lòng, nhưng trong lòng biết Tiêu Minh Đường không phải thứ tốt gì, gọi mình qua chắc chắn không có chuyện gì tốt. Nơi này là phủ Thái sư, bản thân mình chưa quen thuộc, cũng không có hứng thú chơi đùa với tên kia, cho nên làm như không trông thấy.
Tiêu Minh Đường cắn chặt răng, sửa sang lại quần áo, đi ra từ cửa bên, Tiêu thái sư thoáng nhìn thấy, khẽ nhíu mày kêu lên:
- Minh Đường, con qua đây.
Tiêu Minh Đường đang muốn tới, nhanh chân đi đến bên người Thái sư, thi lễ một cái:
- Gia gia!
Tiêu Thái sư nói:
- Vị này chính là Hàn thế bá của con, vị này là thế đệ của con, còn không nhanh đi qua chào hỏi.
Tiêu Minh Đường bày ra khuôn mặt cười, tiến tới thi lễ với Hàn Huyền Xương:
- Thế chất Tiêu Minh Đường bái kiến Hàn thế bá.
Y lại nhìn về phía Hàn Mạc, chắp tay nói:
- Hàn thế đệ tốt chứ!
Hàn Huyền Xương vuốt râu cười nói:
- Được được được. Thái sư, Minh Đường tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235142/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.