Xuân sang, khí trời ngày càng ấm lên. Ánh nắng reo vui chiếu rọi xuống mặt hồ nước mờ sương, sóng nước lấp lánh. Một ngọn gió nổi lên, lùa qua mặt hồ, thổi qua tòa nhà tứ hợp viện thanh tịnh như muốn đùa giỡn.
Hàn Mạc đến Tây hoa thính lúc giữa trưa, còn đem đến thật nhiều bánh ngọt điểm tâm, tuy chỉ là thứ đồ nhỏ nhặt, nhưng đối với những người ở Tây hoa thính, vị thính trưởng mới nhậm chức là một người rất có lòng.
- Đây là tờ đơn thống kê của thuộc hạ.
Bùi Anh Hầu dâng lên một cuốn sổ:
- Trong này là những góa phụ và trẻ mồ côi cần được bố trí ổn thỏa, tất cả có hai trăm bảy ba người, ít nhất phải bảo đảm mỗi người nhận được năm lạng bạc trong một năm, đó là mức phí tối thiểu để họ sống.
- Ừm!
Hàn Mạc khẽ gật đầu nói:
- Lát ta đưa trước cho người một ngàn lạng bạc, ngươi cứ phát ra trước. Sau này, khoản trợ cấp này ghi vào khoản nợ của Tây hoa thính, ai thiếu bạc thì đến chỗ ta mà lĩnh.
- Thuộc hạ xin nghe.
Bùi Anh Hầu cung kính đáp.
Từ trong đáy lòng mình, Bùi nhất xử thầm cảm phục sự quyết đoán và tấm lòng rộng rãi của vị thính trưởng trẻ tuổi này. Vừa mới nhậm chức đã xuất ngân lượng trong khố của mình ra trợ cấp cho trẻ mồ côi, trên đời này, không có mấy ai có thể làm như được như thế.
Đây không phải là mật thất dưới lòng đất, cho nên gió từ bên ngoài nhè nhẹ thổi vào trong phòng.
- Ngươi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235135/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.