Hàn Mạc nhìn Bạch Dạ Lang thắc mắc:
- Các hạ quá khen. Nhưng trong mắt ta thì võ công của các hạ cao hơn ta rất nhiều.
Bạch Dạ Lang nghiêm túc nói:
- Ngươi sai rồi, cái mà ta mạnh hơn ngươi không phải là chiêu thức võ công, mà là thân pháp. Nói cách khác võ công dùng để đánh đấm của ta không lợi hại bằng ngươi. Ta không biết ngươi học được võ công đó từ đâu, nhưng trước đây ta chưa từng gặp qua.
Hàn Mạc thấy lời của hắn càng nói càng mơ hồ, trừng con mắt nhìn hắn, nhưng miệng thì vẫn cười cười:
- Vì sao các hạ nói như vậy?
- Ta tập võ cả đời, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đưa ra kết luận, võ công chân chính không phải dùng để thưởng thức, nếu đã gọi là võ công, vậy có tác dụng tấn công hạ địch nhanh nhất là được.
Bạch Dạ Lang nghiêm túc giải thích.
- Mà võ công rườm rà hoa mỹ, nhìn thì phóng khoáng, nhưng thực tế thì lạc hậu. Từ khi ta tập võ, khi đó do tính khí tuổi trẻ nên rất thích võ công đẹp mắt, vì vậy ta tìm những môn võ công đẹp nhất hoa mỹ nhất để học. Ta đã khi khắp nơi, các quốc gia, núi hoang, cuối cùng gặp qua vô số loại võ công, trong đó có võ công hoa mỹ như ta muốn, và ta học…!
Nói đến đây khuôn mặt Bạch Dạ Lang trở nên ảm đạm.
- Chỉ nói khúc "Thương trong mộng" có thể đoạt hồn nhiếp phách, tấn công điểm yếu nhất của con người.
Bạch Dạ Lang dừng lại nhìn Hàn Mạc:
- Nội tâm con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235133/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.