Rời phủ Yến Kinh, Lưu Thanh Nguyên nhiệt tình tiễn đến cửa nha môn, trong mắt hắn, Hàn Mạc là người tốt nhất trong số con cháu quý tộc ở Yến Kinh, hôm nay may mắn mới có thể quen biết.
Nắm cương ngựa, Hàn Mạc và Sương nhi lặng lẽ đi trên đường phố, không nói chuyện với nhau.
Đi đến cây hòe dưới đầu phố, lúc này Hàn Mạc mới nói:
- Sương nhi đói bụng không?
Sương nhi ngẩng lên nhìn Hàn Mạc, gật đầu:
- Muội đói bụng, ca ca chúng ta ăn gì?
Hàn Mạc chỉ quán ăn nhỏ bên cạnh hỏi:
- Muội muốn ăn mì hay không?
Quán nhỏ nhìn đơn sơ, phía trước rất hẹp, bên trong có ba bốn cái bàn, có vài người ngồi trong quán. Một quán nhỏ như vậy quả thực rất bình thường.
Sắc mặt Sương nhi lộ ra vui mừng, gật đầu:
- Hay lắm hay lắm, chúng ta ăn mì.
Món mì nóng hổi được đưa lên ngay, trong bát có trứng chần nước sôi, còn có hành, tuy rằng cửa hàng đơn sơ, nhưng món mì xem ra rất thơm và ngon.
Dường như Sương nhi thật đói, vốn nàng là tiểu cô nương ngây thơ, cho nên cũng không làm dáng, rất nhanh cầm lấy đũa, bắt đầu ăn mì, nàng ăn rất là ngon miệng.
Mùi trứng chần nước sôi thật thơm khiến Sương nhi ăn tô mì trong chốc lát.
Nàng vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu, nhưng khi ăn uống thì không yểu điệu làm dáng như thục nữ, ăn rất hồn nhiên, không có gò bó.
Hàn Mạc đem phần trứng của mình gắp sang bát của nàng, nhìn nàng ngon miệng, Hàn Mạc không khỏi cảm thấy vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235131/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.