Hàn Tân lúc đầu thấy Hàn Mạc có nhiều bạc, nghĩ hắn ngang tàng cũng là bình thường. Nhưng khi Hàn Mạc hạ thủ vô tình, ra tay như chớp, hắn mới biết, đường đệ của mình là người quyết đoán và cực kì lạnh lùng, mấy năm không gặp, Hàn Mạc tính tình đã thay đổi, tàn nhẫn hơn nhiều.
Hàn Tân bắt đầu tin, Hàn Mạc thực sự muốn cắt đứt cổ Kim Tiếu Phật, hắn thực sự không cần suy tính, chỉ một đường đao gọn gàng đầu ông chủ Kim tức khắc lìa khỏi cổ.
Kim Tiếu Phật dù sao cũng không phải loại lưu manh ngoài chợ, hắn đã "nếm" qua không ít thủ đoạn của người đời, là kẻ có máu mặt trong giang hồ. Tuy hắn không thể hình dung nổi tên hạ nhân nhỏ bé này dám ra tay, càng không nghĩ thân thủ hắn nhanh như vậy, nhưng rất nhanh chóng hắn trấn tĩnh lại, hướng Hàn Tân nói:
- Tam thiếu gia, việc này là do chủ ý của ngươi? ngươi muốn làm gì? muốn tính mạng ta sao? Có viêc gì chúng ta bàn bạc, không nên để tổn hại hòa khí.
Hắn đúng là có bản lĩnh, dao kề sát cổ tiếng nói vẫn không hề run sợ.
Hàn Mạc hắc hắc cười nói:
- Ông chủ Kim, ý tứ ngươi còn không rõ? Ngươi là ai? Bất quá là một tên thương nhân thôi, ngươi có tư cách gì trước mặt Tam thiếu gia quát tháo? ngươi có tư cách gì cùng Tam thiếu gia ra điều kiện? Ngươi hiểu thế nào là quý tộc? Thiếu gia chúng ta chính là quý tộc, vào phòng này, ngươi không hành lễ cũng được, nhưng muốn vênh váo uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235105/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.