Khi Hàn Mạc tới tây viện, trong viện đã sớm chuẩn bị tốt, hắn trực tiếp tìm Hàn Thanh, lại phát hiện Hàn Thanh đang trêu đùa vài nha hoàn. Hắn ho nhẹ một tiếng, đám nha hoàn lập tức tản đi như chim én, Hàn Thanh xấu hổ lại gần nói:
- Thiếu gia, ngài còn chưa nghỉ ngơi?
Hàn Mạc cũng không nói lời thừa, thấy xung quanh không có người, mới nhẹ giọng hỏi:
- Hắc Báo đã an bài tốt rồi chứ?
- Bọn họ đã sớm vào kinh.
Hàn Thanh thấp giọng nói:
- Hiện giờ có lẽ đã tới chỗ nên đến, năm người, lúc nào cũng có hai người bên ngoài.
Hàn Mạc khẽ gật đầu nói:
- Ta tin tưởng bọn họ sẽ có tác dụng. Nếu sau này chúng ta phải lăn lộn ở trong kinh, nên chuẩn bị tốt mới đúng. Đúng rồi, cậu đã an bài bối cảnh của bọn họ tốt chứ?
- Thiếu gia yên tâm, chuyện này tôi đã xử lý ổn thỏa, người ngoài tuyệt đối không tra ra được lai lịch của bọn họ.
Hàn Thanh nói cực kỳ quả quyết.
Hàn Mạc dường như có suy nghĩ, xuất thần nhìn vài cây trúc xanh trong sân, dường như nghĩ tới cái gì, sau một lát mới nói:
- Không nên tùy tiện liên lạc với bọn họ, nếu có việc cần thiết, phải được sự đồng ý của ta, phải cam đoan bọn họ tuyệt đối an toàn.
Hàn Thanh nghiêm nghị nói:
- Vâng!
Hàn Mạc chậm rãi đi đến bên cạnh cây trúc, vuốt ve thân trúc lạnh lẽo, lẩm bẩm nói:
- Nếm mật nằm gai, không phải trải qua thời gian sống của mình một cách vô ích, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235100/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.