Hàn Mạc mỉm cười nói:
Hàn Mạc đương nhiên không chết, hắn dẫn theo Phong Kỵ, đang rong ruổi giữa quân trận của Diệp gia trong quan giống như một trận gió lốc.
Đêm qua bọn họ dồn tất cả tinh lực, vượt qua núi Lê Cốc hiểm trở, sau khi bọn họ đến chân núi, trời đã sáng, cả đội Phong Kỵ cũng đã trong tình trạng kiệt sức.
Tuy rằng trải qua nửa năm huấn luyện nghiêm khắc, hơn nửa thể chất dân Đông Hải trời sinh không kém, nhưng vẫn có nhiều người chống đỡ không được, tới chân núi, lập tức xụi lơ xuống.
Hàn Mạc đương nhiên rõ ràng, đến lúc này, thể lực của mọi người đã tiêu hao tất cả, tuyệt đối không thể tiếp tục hành quân, nếu không cũng chỉ là chịu chết vô ích, cho dù đám kỵ sĩ còn ý chí chiến đấu, nhưng thể lực đã không đủ để bọn họ kéo cung vung đao chiến đấu.
Chân núi là một rừng cây gai rậm rạp, hiện giờ sớm đã bao phủ dưới tuyết lớn.
Ngẩng đầu nhìn dãy núi Lê Cốc cao cao, hiểm trở gập ghềnh, bản thân Hàn Mạc cũng không biết đám người mình vượt qua như thế nào, không thể nghi ngờ, đây là một kỳ tích. Nếu không phải Chu Tiểu Ngôn huấn luyện, kỳ tích này khó có thể phát sinh, nếu không phải Chu Tiểu Ngôn đề nghị, có lẽ Hàn Mạc sẽ không thể nghĩ tới vượt qua quan Lê Cốc xâm nhập vào sau lưng địch.
Dường như tinh lực của Chu Tiểu Ngôn vĩnh viễn cũng không hết, khi phần lớn mọi người trong tình trạng kiệt sức, đầu tiên hắn lệnh mọi người nghỉ tạm tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235067/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.