Rừng Hồ Lô nằm cách Lê Cốc Xuyên hai mươi dặm về phía đông nam, bên trong có một sơn cốc, hai bên rộng lớn, sơn cốc thắt lại, giống như hồ lô, hơn nữa cây cối san sát, hiện giờ ngày đông tuyết, dường như khá nhiều trường thương cao chót vót, rậm rạp chằng chịt.
Chỗ nay coi như bí ẩn, phía trước là gò núi liên miên giao giới giữa hai quận.
Chu Tiểu Ngôn và tám trăm Phong Kỵ nghỉ tại chỗ này, tám trăm Phong Kỵ đều phủ thêm áo choàng màu trắng, trong màn tuyết trắng, giống như ẩn giữa mặt đất.
Lúc Hàn Mạc nhìn thấy Chu Tiểu Ngôn, Chu Tiểu Ngôn đang ngồi dưới gốc cây đại thụ gọt bánh mỳ ăn, dường như lúc nào hắn cũng mang theo bánh mỳ trên người, bánh mỳ giống như đồ ăn vặt của hắn, lúc rảnh rỗi, hắn liền có sở thích gọt bánh mỳ ăn.
Nhìn thấy Hàn Mạc, hắn mới thu bánh mỳ và dao lại, hỏi thẳng vào vấn đề:
- Có phải ngài muốn hỏi vì sao tôi không dẫn quân vào đóng trong quân doanh thế gia?
Hàn Mạc thở dài, nói:
- Cậu tất nhiên là có lý do rất tốt.
- Tôi chỉ cảm thấy Phong Kỵ là tâm huyết của ngài, không cần phải hao tổn trong trận chiến này.
Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói:
- Tiến vào quân doanh thế gia, Phong Kỵ sẽ bị cản trở khắp nơi, không có tính độc lập, càng không có tính bí ẩn.
- Tính độc lập thì ta hiểu được.
Hàn Mạc chắp tay sau lưng hỏi:
- Tính bí ẩn theo lời cậu, có ý tứ gì? Là nói không muốn để cho liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235059/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.