Liễu Như Mộng đợi đến sau khi Hàn Mạc ly khai, mới chầm chậm hồi tỉnh lại, khuôn mặt nàng lúc này đỏ ửng truyền tới cảm giác nóng ran, má hồng rực rỡ.
Cái nam nhân lỗ mãng kia, thế mà tại ngay khi chính mình không chút phòng bị như vậy lại vén rèm lên, nhìn mồn một tình huống đó, thật là đáng chết, nàng khẽ nghiến hàm răng ngà, hận không thể ngay lập tức kiếm ra một cây đại đao chém cho nam nhân nọ năm mười nhát. Rành rành là nhìn thấy rõ mồn một, hắn còn dám thì thào tự lẩm bẩm rằng chả thấy gì cả, còn muốn giả mù làm người tốt cấp cho Liễu Như Mộng ta cái bậc thềm để hạ đài, kỳ thực chẳng qua là tự cho chính hắn tìm bậc thềm mà thôi.
- Nam nhân đáng ghét!
Liễu Như Mộng mím môi, trên mặt tỏa ra sự phẫn nộ khôn tả.
Có điều rất kỳ quái là trong tâm lý nàng lại không có oán hận mấy, chỉ là cảm thấy khó xử mà thôi.
Nàng nghe thấy Hàn Mạc tự mình mồm nói tai nghe, lại biết chắc hắn đã rời khỏi phòng, lúc này mới trong hoảng loạn mà chỉnh trang xiêm y lại ngay ngắn, ngồi lên trên giường, trái tim đập thình thình như nhảy vọt ra từ cổ họng.
Hai bàn tay nhỏ của nàng gắt gao nắm chặt, mồ hôi toát ra, eo thon nhè nhẹ run rẩy.
- Xem xem ngươi lúc nào trở lại!
Liễu Như Mộng cắn răng nghĩ thầm, nhưng không hiểu sao tâm lý nàng lại không sinh ra một tia hận ý nào, ngay cả cảm giác chán ghét cũng đều không có,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235037/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.