Tô Án run sợ trong lòng, ngoài mặt thì cười ha ha: "Nói đùa nói đùa. Thám hoa lang có tính cách thanh khiết, giống như mây trên trời như nước trong bình, ai có thể hiểu lầm ngươi là hung thủ chứ? Hơn nữa, cảnh ngộ hiện giờ của bản thân ta là đang bị giam trong Đông uyển, đoán là hoàng gia vẫn chưa hết nghi ngờ, nào có tâm tư để tìm hung thủ chứ."
Vậy mà ngươi có tâm tư đi tìm con tra đó. Vân Tiển nói thầm.
"-- Vân thám hoa đang nói gì vậy?"
"Vị Trần. Đây là tên tự của ta, ngươi có thể gọi, không cần luôn miệng kêu thám hoa lang."
Nếu y đã nói vậy rồi, Tô Án cũng không khách sáo nữa, dù sao tuy rằng "thám hoa" dễ nghe hơn trạng nguyên và bảng nhãn, nhưng gọi mãi gọi mãi, vẫn khiến hắn nghĩ đến , cứ như đóng kịch..
"Lúc nãy Vị Trần huynh nói câu gì, ta nghe không rõ."
"Ta nói sinh ra ý muốn truy bắt hung thủ, không biết Thanh Hà có bằng lòng đi cùng không."
Tô Án hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại cũng hợp tình hợp lý. Giam lỏng ở nơi hẻo lánh, không biết khi nào mới có thể thấy ngày mai, nhìn bề ngoài Vân Tiển có vẻ lạnh nhạt như thường, nhưng chưa chắc đáy lòng không căng thẳng, so với việc đợi người đến điều tra, chi bằng tự mình phá án luôn, vậy mới là giải quyết tận gốc.
Hắn suy nghĩ đủ đường rồi mới hỏi: "Vị Trần huynh có phát hiện gì sao?"
"Giờ nói ra vẫn hơi sớm."
Ý là, có phát hiện, nhưng vẫn chưa xác thực à? Tô Án
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than-tai-the/776879/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.