Từ phòng Thẩm Nhược Thần đi ra đã quá nửa đêm. Mộ Tử An đứng trước cửa, một trận gió núi thổi qua, nàng rùng mình nắm chặt áo choàng.
Căng thẳng cả một buổi tối, cơm cũng chưa ăn, Mộ Tử An vừa mệt vừa đói. Ước gì có ngay một chiếc giường lớn, nàng sẽ nằm xuống ngủ ngay một giấc.
Nàng vừa định tùy tiện tìm một chỗ ngủ tạm qua đêm thì thấy dưới bóng cây có gì lay động. Nàng tập trung nhìn, thì ra là Hạ Diệc Hiên tựa vào thân cây, khuôn mặt bị bóng cây bao phủ, không thể nhìn rõ là cảm xúc gì.
Mộ Tử An có chút kinh ngạc, đến trước mặt hắn: "Sao còn chưa ngủ? Chờ ta sao?"
Hạ Diệc Hiên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Ánh trăng xuyên thấu qua bóng cây loang lổ dừng trên mặt hắn, mang vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Mộ Tử An cầm tay hắn, cảm thấy rõ hơi lạnh. Có lẽ hắn đã đứng chờ rất lâu. Nàng chợt thấy lòng mình vừa ngọt ngào vừa xon xót.
Nàng chậm rãi lại gần, dán mặt mình lên ngực hắn. Lồng ngực hắn vừa dày rộng vừa ấm áp, nàng thật muốn dựa vào như vậy cả đời.
"Tiểu An, ta sợ," Hạ Diệc Hiên khàn giọng nói.
"Đường đường Thụy vương điện hạ mà cũng biết sợ?" Mộ Tử An tham luyến áp mặt vào ngực hắn, khẽ cười nói.
"Ta sợ... Sợ nàng vào trong rồi không trở lại..." Hạ Diệc Hiên thấp giọng nói. Đứng trong viện suốt hai canh giờ (*),hắn lo được lo mất, sợ Mộ Tử An lại bị Thẩm Nhược Thần mê hoặc, đem những lời thề non
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than-duong-thanh/1796548/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.