Mộ Tử Duyệt lao về phía hắn càng ngày càng gần, Hạ Diệc Hiên cơ hồ có thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng. Hai mắt nàng trợn lên đầy sợ hãi.
Rốt cuộc cũng đợi được ngày này, ngày hắn có thể thấy nàng vì hắn mà lo lắng, vì hắn mà sợ hãi, Hạ Diệc Hiên mơ mơ hồ hồ nghĩ. Hắn vươn tay ra, há miệng thở dốc, dùng hết khí lực cảnh cáo: "Không được dùng... Tay trái..."
Giọng nói hắn vô lực, miệng hắn như bị cái gì khép chặt, bên tai cái gì cũng nghe không được. "Bùm" một tiếng, Hạ Diệc Hiên ngã ngất.
Trên sườn núi phía bắc, một tràng tiếng hoan hô vang lên, một đám người đều nhịp hô: "Chủ soái đại Hạ đã chết! Đại Hạ Thụy vương bỏ mình! Tây Lăng quân chắc thắng!"
Quân Tây Lăng đến cứu viện thành Quảng Thiên bọc đánh từ phía sau, trên đỉnh núi là cờ chỉ huy, như đao nhọn đâm vào sau lưng quân Đại Hạ.
Trước cửa thành, Chinh Tây quân và Bình Nam quân vì sự kiện bất ngờ này mà hỗn loạn.
Mộ Tử Duyệt đỡ Hạ Diệc Hiên. Sau lưng hắn là một mũi tên cắm sâu, góc đâm xảo quyệt quỷ dị, hướng về tim, vài tia máu rỉ ra dần thấm ướt áo choàng.
Nhiều năm qua, bất luận là phải mang trên mình bí mật cả gia tộc, chiến đấu đơn độc, hay bốn bề là hiểm cảnh, Mộ Tử Duyệt cũng không hề sợ hãi. Nhưng giờ khắc này, nàng rốt cuộc đã biết sợ, cả người đều run như lá vàng trong gió.
"Hạ Diệc Hiên! Ngươi mau đứng lên, đừng làm ta sợ!" Nàng thì thào tự nói, run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than-duong-thanh/1796541/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.