Mộ Tử Duyệt một cước đá văng bàn bát tiên ngăn mấy mũi tên. Lập tức lao ra khỏi căn phòng đúng là nói dễ hơn làm, mùi lưu huỳnh càng lúc càng nồng, lửa đột nhiên bùng lên, nếu không nhanh thoát thân sẽ bị thiêu chết trong tửu lâu.
Dưới lầu truyền đến hàng loạt tiếng kinh hô, nhiều người vô tội trong tửu lâu không hiểu chuyện gì khi không lại rước lấy tai họa, chỉ sợ đều lành ít dữ nhiều, Hạ Vân Trùng này thật sự quá ác độc.
Không khí càng lúc càng nóng, tiếng đồ gỗ cháy lách tách ở bốn phía, khói đen lửa đỏ làm lòng người lạnh ngắt, cửa sổ bị cơn mưa tên chặn kín. Hạ Diệc Hiên nắm chặt tay nàng, trầm giọng nói: "Đi, chúng ta xuống dưới lầu, theo cửa hông mở một đường máu cũng còn tốt hơn là chết cháy trong này."
Mộ Tử Duyệt bị kéo lảo đảo, bỗng nở nụ cười: "Diệc Hiên huynh, ngươi nói sẽ về phủ nướng chim cho ta ăn, không ngờ chim còn chưa nướng chính chúng ta lại bị nướng trước, đúng là báo ứng a báo ứng."
Hạ Diệc Hiên xé một góc áo, đổ nước trà lên cho ướt rồi đưa cho Mộ Tử Duyệt: "Lúc này mà còn bỡn cợt, nhanh che miệng mũi, cẩn thận khói độc."
Mộ Tử Duyệt nhận lấy, khom lưng né một đợt mưa tên, một cước đá văng cửa phòng, trêu chọc nói: "Diệc Hiên huynh, ngươi có hối hận không? Bộ dạng ngươi bị nướng chín nhất định rất khó coi, chỉ sợ nhóm mỹ nhân kinh thành mà thấy đều sẽ bị hù chết."
Hạ Diệc Hiên nhanh chóng bắt kịp nàng, cùng nàng lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than-duong-thanh/1796514/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.