Mộ Tử Duyệt rùng mình, từ góc nhìn nơi khóe mắt nàng thấy một con rắn trong bụi cây, da rắn màu nâu tối lẫn vào bùn đất và cây cối xung quanh, gần như không thể nhận ra. Rắn nhỏ, đầu hình tam giác, lưỡi không ngừng thò thụt, yêu dị nhìn nàng, phỏng chừng độc tính rất mạnh.
Mộ Tử Duyệt đưa tay xuống giày, lúc này mới nhớ đã đánh rơi chủy thủ, nàng bất động nhìn con rắn, đang nghĩ có nên ra tay trước hay không thì đột nhiên Hạ Diệc Hiên duỗi ngón tay bắn ra một cục đá nhỏ.
Nhanh như chớp, con rắn như một mũi tên lao thẳng vào Hạ Diệc Hiên, so với tốc độ của hòn đá kia còn nhanh hơn, trong tích tắc đã ở ngay trước mặt hắn. Hàn quang trong tay Hạ Diệc Hiên chợt lóe, một cây chủy thủ "Phốc" một tiếng, ghim đầu rắn xuống đất.
Con rắn bị ghim trên mặt đất, không ngừng vặn vẹo, một hồi lâu mới không động đậy.
Mộ Tử Duyệt chứng kiến cảnh này, không khỏi kinh tâm động phách, sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi... kẻ ngốc này, sao lại khiêu khích nó, lỡ như bị cắn trúng..."
Hạ Diệc Hiên cẩn thận quan sát xác rắn một lúc, thấy nó bất động mới đi tới rút chủy thủ ra, ngắn gọn nói: "Ta sợ nó làm ngươi bị thương."
Dù là Mộ Tử Duyệt vẫn luôn đề phòng hắn, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy mềm mại: hắn thà bị rắn cắn cũng không muốn nàng bị uy hiếp?
"Chân của ngươi thế nào? Có thể đi không?" Hạ Diệc Hiên nửa quỳ xuống, cúi người xem vết thương trên chân của nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than-duong-thanh/1796510/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.