Thưởng xuân yến kỳ này, kết quả cuối cùng làm người ta trợn mắt há mồm. Trên bàn Mộ Tử Duyệt là một hàng hoa đỏ và hồng phấn, ngoạn mục vượt qua Hạ Diệc Hiên, nhảy lên vị trí thứ nhất. Tiệc đã gần tàn mà Thụy thái phi vẫn chưa chịu rời đi, nước mắt bao đầy hai tròng mắt, trừng trừng nhìn Mộ Tử Duyệt đến nỗi tay chân nàng như muốn nhũn ra.
Nàng vừa định vỗ mông chuồn êm thì Thụy thái phi đã sải bước đi tới, run rẩy nắm lấy cánh tay nàng, ngữ khí vô cùng khẩn thiết: "Mộ vương gia, ta có vài lời không biết có nên nói hay không."
Mộ Tử Duyệt rất muốn bà ấy đừng nói, nhưng nhìn hốc mắt bà đỏ hoe, không biết sao nàng lại nhớ đến mẫu thân của mình. Quảng An vương phi trời sinh tính tình nhu nhược. Sau khi lão Nghiễm An vương ngoài ý muốn qua đời, bà ngã bệnh không dậy nổi, không bao lâu sau cũng quy tiên. Trước khi mất cũng là như thế này, hốc mắt đỏ hoe nhìn nàng, ánh mắt ngập tràn lưu luyến.
Nàng khụt khịt mũi, cười nói: "Thụy thái phi cứ nói đừng ngại."
"Làm người phải phúc hậu chút, không nên đuổi tận giết tuyệt. Diệc Hiên là con trai duy nhất của ta, ngươi đừng hại hắn..." Thụy thái phi nghẹn ngào.
"Lời này... Lời này vì đâu mà nói vậy!" Mộ Tử Duyệt lắp bắp.
"Trước kia hắn si mê muội muội của ngươi, cương quyết thuyết phục chúng ta đi cầu thân. Bây giờ muội muội ngươi mất rồi, ta cũng để hắn tùy hứng nhiều năm. Hắn đã chừng này tuổi, ngay cả đệ đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than-duong-thanh/1796500/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.