Tống Vân Tang dùng sức ngã trêи mặt đất, một lát sau nàng ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Cô Cẩm. Ánh trăng không sáng lắm, gương mặt của Bùi Cô Cẩm chìm trong chiếc bóng của ngọn núi giả, không nhìn rõ sắc mặt của hắn. Nhưng hắn khom người xuống, giọng nói vẫn lạnh như băng: "Là do ta đẩy ngươi ngã sao?" 
Trong lòng Tống Vân Tang chột dạ. Nàng không dám nói bậy, chỉ mơ hồ nói: "Có thể là vì... ta khóc hơi lâu nên cơ thể có chút yếu ớt... không cẩn thận mới ngã xuống." 
Bùi Cô Cẩm im lặng một lát, đứng thẳng lên. Hắn đi lướt qua Tống Vân Tang: "Nếu cảm thấy cơ thể không ổn, vậy sớm đi nghỉ. Trêи mặt đất lạnh lẽo ẩm ướt, Tống Tiểu thư vẫn mau đứng lên đi." 
Tống Vân Tang cả kinh, vội vàng bò dậy đuổi theo hắn. Bùi Cô Cẩm nghe thấy âm thanh nàng đuổi theo, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn vặn vẹo, lại cảm giác được Tống Vân Tang nhào đến, hai tay nàng bắt lấy tay hắn! 
Tống Vân Tang cũng bất chấp lễ nghi của nam nữ. Một tay nàng cầm lấy cổ tay của Bùi Cô Cẩm, một tay lung tung bắt được hai ngón tay của Bùi Cô Cẩm, gắt gao nắm lấy không chịu buông. Nàng cảm thấy tay của Bùi Cô Cẩm hơi hơi co lại, rồi sau đó cứng ngắc, nàng còn nghĩ hắn muốn đẩy mình ra. Nàng vội vàng nói: "Đại nhân chớ đi! Ta, ta..." Chợt có gì đó chợt lóe trong đầu nàng, Tống Vân Tang liền thốt ra: "Lòng ta thật khổ sở!" 
Một mảnh ký ức hiện về trong trí nhớ nàng. Sau khi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than-chuong-tam-kieu/203740/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.