Sau khi Bùi Cô Cẩm rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người Tống Vân Tang và Ngụy Hưng. Tống Vân Tang bỗng nhiên nghĩ ra nàng có thể nói chuyện cùng Ngụy Hưng, như vậy có lẽ sẽ tìm hiểu thêm được tin tức nào đó. Tuy rằng người này không thích nói chuyện, nhưng Bùi Cô Cẩm không giấu hắn ta chuyện Trữ Tình tán, hiển nhiên đã xem hắn ta là người một nhà. Tống Vân Tang thử hỏi: "Ngụy Đại nhân, ngài cùng Bùi Đại nhân thân quen nhau, có biết vì sao ba tháng này Bùi Đại nhân... không đến tìm ta hay không?" Sắc mặt của Ngụy Hưng có chút nghi hoặc, hiển nhiên không ngờ nàng sẽ hỏi loại vấn đề này. Nhưng hắn ta suy nghĩ một lát, vẫn trả lời: "Ta không biết vì sao Bùi Đại nhân không đi tìm ngươi, nhưng ba tháng trước, lúc Bùi Đại nhân truy bắt hung phạm đã bị thương một lần." Hắn ta khoa tay múa chân ở chỗ thắt lưng cùng chỗ dưới bắp đùi: "Bị thương ở thắt lưng cùng trêи đùi, chừng nửa tháng Đại nhân không xuống giường được." Tống Vân Tang cảm thấy rất bất ngờ: "Có bị thương nặng không? Hiện tại đã hoàn toàn lành chưa?" Ngụy Hưng đáp: "Bị thương khá nghiêm trọng, nhưng từ trước đến nay cơ thể Đại nhân luôn rất tốt, nửa tháng sau đã quay lại Trấn Phủ ti." Tống Vân Tang gật gật đầu. Nếu có thể đến Trấn Phủ ti có nghĩa vết thương đã hồi phục được bảy tám phần, nếu thật sự muốn đi tìm nàng khẳng định không thành vấn đề, cho nên nguyên nhân không phải do bị thương. Tống Vân Tang lại hỏi: "Vậy ba tháng này, không biết Đại nhân có nhắc tới ta không?" Loại chuyện tán gẫu cùng một nam nhân mới quen chưa được bao lâu như thế này thật sự làm cho Tống Vân Tang cảm thấy rất xấu hổ, nàng lắp bắp giải thích: "Ta, ta không có ý gì khác, chỉ là ta hơi để ý... Có phải ngài ấy có cái gì bất mãn với ta hoặc là người nhà của ta hay khong?" Ngụy Hưng lại suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Chuyện này thực sự không có." Thật sự Bùi Cô Cẩm không hề nói qua tranh chấp của hắn cùng với phụ thân nàng. Tống Vân Tang có chút bất ngờ. Nàng cảm thấy người như Bùi Cô Cẩm làm việc rất tùy ý, nếu như thật sự bởi vì canh cánh trong lòng lời nói của phụ thân nàng, khẳng định sẽ để lộ vài lời với người mà hắn xem như người một nhà như Ngụy Hưng. Nhưng hắn không hề nói gì cả, vậy nguyên nhân của chuyện này là gì? Chẳng lẽ, hắn cũng không phải đang để ý tranh chấp lần đó? Nàng vẫn đang suy nghĩ, cửa phòng lại bị người đẩy ra, Bùi Cô Cẩm đã trở lại. Tống Vân Tang vội vàng ném suy nghĩ này ra sau đầu, đi lên tiếp đón: "Đại nhân, mời ngồi." Nàng nhìn trộm Bùi Cô Cẩm, phát hiện sắc mặt của Bùi Cô Cẩm so với trước lúc đi ra ngoài còn khó coi hơn, trong lòng cảm thấy bất ổn. Nàng nhích ghế ra mời Bùi Cô Cẩm ngồi xuống, lại bày chén trà trêи bàn ra, cầm ấm trà lên muốn rót trà cho hắn. Lúc miệng ấm trà đụng tới chén trà lại bị một ngón tay chặn lại. Tống Vân Tang căng thẳng nhìn lên, liền nghe Bùi Cô Cẩm âm trầm nói: "Đừng cho là chỉ cần cho ông uống thứ hạ đẳng dở tệ kia đã có thể không công lấy lòng của ông." Tống Vân Tang bưng ấm trà đứng bất động, nhất thời không rõ Bùi Cô Cẩm có ý gì. Nàng cẩn thận nói: "Trà của tửu lâu này đích thật không phải chính tông, hay là ta đến cách vách mua loại trà tốt hơn cho Đại nhân?" Bùi Cô Cẩm cười nhạo một tiếng: "Không dám làm phiền Tống tiểu thư." Hắn đặt đồ vật trong tay lên trêи bàn: "Ta đã mua thứ này." Lúc này Tống Vân Tang mới thấy, thì ra Bùi Cô Cẩm đã cầm theo một vò rượu đi lên. Sau đó cửa phòng lại bị đẩy ra, Tằng Nguyên Lương tiến vào: "Bùi ca, tất cả đều lo liệu thỏa đáng." Bùi Cô Cẩm tùy ý khoát tay: "Ngồi đi." Tằng Nguyên Lương cùng Ngụy Hưng đều ngồi xuống. Tống Vân Tang không dám ngồi mà chỉ cầm vò rượu chuẩn bị châm rượu cho ba người. Bùi Cô Cẩm lại lạnh lùng nói: "Lấy chén rượu để làm gì? Cho kiến uống nước à?"
Tống Vân Tang ôm vò rượu lăng lăng nhìn hắn. Bùi Cô Cẩm ghét bỏ chau mày: "Đổi bát!" Tằng Nguyên Lương ho nhẹ một tiếng, pha trò nói: "Trúc Diệp Thanh à, hôm nay Bùi ca thật có nhã hứng." Tống Vân Tang nhấp mím môi, nhẹ giọng nói"Vậy ta đi lấy bát." Nàng buông vò rượu xuống, vội vàng ra ra khỏi phòng tìm tiểu nhị hỏi bát rượu. Tiểu nhị đưa tới bốn bát rượu, Tống Vân Tang cầm ba cái mang lên cho ba người kia. Nàng tự cảm thấy thái độ của mình vô cùng khiêm tốn, thành thật trở thành bộ dạng của người hầu. Nhưng sắc mặt của Bùi Cô Cẩm vẫn khó coi như cũ. Tống Vân Tang lo lắng đề phòng cầm lấy vò rượu, lại nghe giọng nói của Bùi Cô Cẩm vang lên, lạnh lùng mà áp lực: "Còn của người đâu?" Động tác của Tống Vân Tang cứng đờ. Nàng quay đầu, nhìn về phía Bùi Cô Cẩm: "Ta... Ta cũng phải uống?" Bùi Cô Cẩm nhìn chằm chằm nàng: "Không uống? Ngươi ý định phá hủy hứng thú của ta sao?" Hắn lạnh lùng nói: "Đi đi, không uống thì ngươi về đi." Đôi mi của Tống Vân Tang rung rung, không nói nên lời nói. Cho đến lúc này nàng mới hiểu được, thì ra Bùi Cô Cẩm vẫn đang chờ để làm khó dễ nàng. Hắn biết nàng không thể uống rượu, cho dù là một chút rượu gạo cũng sẽ say, càng miễn bàn đến loại rượu mạnh như Trúc Diệp Thanh này. Nếu bây giờ nàng không uống, đồng nghĩa với việc làm Bùi Cô Cẩm mất hứng, nàng phải rời đi. Nếu nàng uống, nàng sẽ say, cũng không có cách nào đi theo Bùi Cô Cẩm nữa. Hắn đang hạ quyết tâm phải đuổi nàng đi. Nhưng Bùi Cô Cẩm càng đuổi nàng Tống Vân Tang càng không dám rời đi. Hắn càng biểu hiện không muốn dây dưa với nàng, Tống Vân Tang càng cho rằng tình thế đang trở nên nghiêm trọng, cho nên càng không dám tùy tiện. Ngón tay nắm lấy vò rượu của Tống Vân Tang trở nên trắng bệch, nửa ngày mới lên tiếng: "Nếu Bùi Đại nhân đã nói như vậy, tất nhiên Vân Tang phải uống." Nàng thực sự rót cho mình một bát rượu, Bùi Cô Cẩm cười lớn: "Tống Tiểu thư thật thẳng thắng. Rót đầy một chút, chúng ta uống trước ba bát." Tay của Tống Vân Tang run một cái. Nàng cũng không dám rót vơi chút nào, thực sự rót tràn chén cho bốn người. Bùi Cô Cẩm bưng bát rượu lên, ngẩng đầu dẫn đầu uống sạch sẽ rượu trong bát. Sau đó hắn đặt bát rượu lên trêи bàn, bát rượu chạm với mặt bàn tạo ra tiếng vang rất rõ ràng. Tằng Nguyên Lương cùng Ngụy Hưng giống như được lệnh, cũng bưng bát rượu lên, một hơi uống hết. Sắc mặt Tống Vân Tang trắng bệch ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm bát rượu trước mặt. Nụ cười của Bùi Cô Cẩm không thay đổi: "Tống tiểu thư, chỉ còn lại ngươi." Vô số mảnh kí ức lướt nhanh trong đầu Tống Vân Tang, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh mấy tháng trước. Ngày nào ra ngoài nàng cũng bị Bùi Cô Cẩm chặn lại sau đó bị bắt đến tửu lâu ăn cơm cùng hắn. Ngày đó, Bùi Cô Cẩm cũng cầm một vò rượu. Hắn mang theo vò rượu nhìn Tống Vân Tang cười, Tống Vân Tang bị nụ cười của hắn làm cho hoảng hốt: "Ta không biết uống rượu, một khi ta uống rượu nhất định sẽ say." Bùi Cô Cẩm nhíu mi: "Thật không? Là ai lúc mới gặp đã nói với ta nàng thích uống rượu nhất đây?" Tống Vân Tang cắn môi không đáp lời. Giọng nói của Bùi Cô Cẩm trở nên âm trầm: "Tiểu lừa đảo, trong miệng không lời nào là nói thật. Còn nói thích ăn thịt dê nhất, nhưng ngày thường đụng cũng không thèm đụng." Hắn nâng tay nắm lấy cằm của Tống Vân Tang nâng đầu của nàng lên: "Lừa ta, sao có thể dễ dàng như vậy. Nói, nàng phải bồi thường ta như thế nào?" Hắn còn muốn bồi thường? Tống Vân Tang tức giận đến mặt đỏ lên: "Rõ ràng là ngươi ép ta trước đấy, còn không cho ta lừa ngươi?" Bùi Cô Cẩm cúi đầu cười: "Ta ép nàng?" Hắn lắc đầu thở dài: "Tang Tang, nàng căn bản không biết cái gì mới gọi là ép."
Tống Vân Tang nghe hắn nói như vậy chợt thấy không ổn, sáu đó nàng cảm nhận được tay của Bùi Cô Cẩm dùng sức, ép mở hàm dưới của nàng ra! Nam nhân cong khóe miệng cười cười, cắn mở nắp vò rượu rồi nâng vò rượu kia lên đổ vào miệng của Tống Vân Tang! Tống Vân Tang căn bản không kịp tránh, miệng sứ lạnh như băng của vò rượu lập tức chạm vào môi dưới của nàng! Tống Vân Tang vội vàng mím môi, rượu mới không chảy vào miệng của nàng. Nhưng trêи môi nàng cũng bị ướt một mảnh. Tống Vân Tang sợ hãi cuống quýt giãy dụa, Bùi Cô Cẩm lại tự buông lỏng tay ra, thu hồi vò rượu. Tống Vân Tang nâng tay áo dùng sức lâu miệng, vành mắt hồng hồng nhìn về phía Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm nhắm ngay miệng của vò rượu ɭϊếʍ một cái: "... Rất ngọt." Vị rượu mạnh dính trêи môi vẫn còn thoang thoảng bên mũi Tống Vân Tang, nào có vị ngọt? Nhưng giây tiếp theo, Tống Vân Tang thấy trêи miệng của vò rượu dính dấu vết màu đỏ. Nàng hiểu được, nước mắt tràn mi rơi xuống, run run trách mắng: "Bùi Cô Cẩm, ngươi không biết xấu hổ!" Bùi Cô Cẩm đậy nắp vò rượu, không hề chớp mắt nhìn Tống Vân Tang, lửa nóng bừng bừng trong đáy mắt: "Về sau không có sự cho phép của ta, không thể tô son." Hắn ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, giọng nói khàn khàn: "Nếu còn để cho ta thấy nàng tùy tiện son môi... Ta liền giúp nàng ɭϊếʍ sạch sẽ." ...... Ánh mắt bao hàm sự xâm lược giống như muốn đốt cháy làn da của nàng, Tống Vân Tang bỗng nhiên đưa ra quyết định. Nàng bưng bát rượu lên, cúi đầu một chút, môi để lên bát rượu, nhẹ nhàng ngậm lấy... Sau đó, không có động tĩnh gì khác. Bát rượu vẫn duy trì góc độ bình thường, không hề nghiêng xuống nữa. Rượu trong bát dán sát vào môi của Tống Vân Tang, nhưng một giọt cũng chưa vào miệng nàng. Tống Vân Tang bảo trì này tư thế một lát, lúc này mới buông bát rượu xuống: "Bùi Đại nhân, ta không uống rượu được, càng không uống được loại rượu mạnh này." Tất nhiên Bùi Cô Cẩm đã sớm có dự liệu, cười nhạo một tiếng: "Được, không uống được rượu ta cũng không miễn cưỡng. Ngụy Hưng, tiễn Tống Tiểu thư hồi phủ." Ngụy Hưng đứng lên, Tống Vân Tang lại nói: "Khoan đã." Đáy lòng của nàng run rẩy kịch liệt, sắc mặt đã ửng đỏ, nhưng tự ép chính mình phải đón nhận ánh mắt của Bùi Cô Cẩm: "Ta thỉnh Đại nhân thay ta uống hết bát rượu này, liền xem như ta uống, được hay không?" Nàng bưng bát rượu lên, đi đến trước mặt Bùi Cô Cẩm. Trêи miệng bát hằn lên một dấu dấu môi son đỏ tươi xinh đẹp lạ thường, kiều diễm ướt át. Xuống chút nữa, ngón tay thon dài mượt mà, đầu ngón tay mang một màu hồng nhạt mê người, mu bàn tay, cổ tay lại trắng như tuyết... Tống Vân Tang đã bất chấp những nam nhân khác ở đây. Nàng không biết tâm tư của mình có phải đã rất rõ ràng rồi hay không, nhưng nàng không ngại lại làm cho rõ ràng thêm chút nữa. Chỉ là nàng vẫn luôn quen với nề nếp khuôn phép của quý nữ, cho dù trong lòng vô sự tự thông sinh ra ý nghĩ bàng môn tà đạo này, nhưng lúc thật sự làm vẫn rất ngốc. Trong lòng cảm thấy hổ thẹn cùng lo sợ, Tống Vân Tang giơ chén rượu lên, cũng có thể cảm nhận được suy nghĩ của mình đã trở nên rối loạn. Trong phòng bỗng nhiên im bặt. Nụ cười của Tằng Nguyên Lương không còn nữa, Ngụy Hưng quay mặt nhìn qua. Lúc này sắc mặt của Bùi Cô Cẩm trầm như nước, từng chút từng chút trở nên hung ác nham hiểm: "... Ngươi nói cái gì?" Thần sắc của Bùi Cô Cẩm âm trầm đến đáng sợ. Tống Vân Tang chỉ cần ngồi ở kia không nói lời nào, cũng không cần làm gì, đã là hấp dẫn trí mạng đối với nam nhân rồi. Mà hiện tại nàng trúc trắc, xấu hổ như vậy, lại lấy một loại động tác hiến tế chủ động mồi chài... Ngốc ngốc như vậy ngược lại càng khiến cho kẻ khác sinh ra ɖu͙ƈ vọng không thể kiềm chế. Nàng căn bản không biết rằng làm như thế này sẽ làm cho nam nhân điên cuồng đến mức nào. Tống Vân Tang thực sự không rõ. Nàng không có được câu trả lời như ý muốn, lại bị Bùi Cô Cẩm ép hỏi một câu này, không biết phải làm sao nữa. Nàng còn tưởng do mình làm không được tốt, tay cũng bắt đầu run rẩy, dường như sắp bưng bát rượu nho nhỏ này không nỗi nữa rồi. Nhưng nàng không thể từ bỏ. Lúc này Bùi Cô Cẩm gắt gao nắm chặt bàn tay đang để ở trêи bàn lại. Tống Vân Tang nâng tay phủ lên của tay hắn. Nàng dùng tư thái mềm mại nhất, run giọng năn nỉ: "Bùi Đại nhân, ngài giúp ta uống lên bát rượu này, có được không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]