Đường về trở nên gian nan. Mỗi ngày Tống Vân Tang đều lo lắng, không hề nở nụ cười thêm lần nào nữa.Trạng thái buồn bực không vui này của nàng rất giống kiếp trước, Bùi Cô Cẩm càng có loại lỗi giác đã trở về quá khứ, trong lòng vô cùng áp lực. Nhưng hắn không thể biểu hiện ra ngoài một chút nào, còn phải an ủi Tống Vân Tang lúc nàng bi thương, hơn nữa phải sắp xếp mọi chuyện thật kỹ lưỡng.
Đoàn người không ngừng nghỉ một đường, rốt cuộc sáu ngày sau đã về tới kinh thành. Tống Vân Tang thấy được dáng vẻ tiều tụy hôn mê bất tỉnh của Tống Hầu gia ở trong viện của Trấn Phủ ti. Nhớ lại ba tháng lúc chia tay, Tống Hầu gia vẫn ung dung cam đoan với nàng, ông hứa sẽ khỏe mạnh chờ bọn họ về cứu ông. Nhưng lúc Bùi Cô Cẩm tìm được chứng cớ, trả lại sự trong sạch cho ông, thì tính mạng của ông lại bị đe dọa.
Trong lòng Tống Vân Tang chua xót, ngồi ở bên giường khóc lớn. Phía sau vang lên tiếng bước chân. Hai mắt Tống Vân Tang đẫm lệ nhìn lại, thấy Dư ngự y đang đi tới.
Ông lão đi tới bên cạnh nàng: "Phụ thân ngươi bị hạ độc, may mà lính gác phát hiện đúng không màn đến luật lệ đưa ra khỏi Chiêu ngục đến tìm ta. Nhưng mà độc này có độc tính mãnh liệt, tuy rằng ta giải được độc rồi, nhưng cơ thể của lão Tống đã bị ảnh hưởng, bởi vậy mới hôn mê bất tỉnh."
Tống Vân Tang đứng dậy thi lễ: "Đa tạ Dư ngự y ra tay cứu giúp."
Dư ngự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than-chuong-tam-kieu/1302128/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.