Cửa gỗ đóng sầm lại trước mặt Bùi Cô Cẩm, hắn chỉ cảm thấy ngực mình bị một hơi hờn dỗi chặn lại, hắn nâng tay đấm vào bức tường! Nhưng mà âm thanh trầm đục kia không hề vang lên, Bùi Cô Cẩm cam chịu dừng tay khi còn cách bức tường nửa tấc, hắn không dám làm Tống Vân Tang sợ.
Hắn xoay người, những người đang đứng yên trong viện giống như bỗng nhiên sống lại. Nhóm Giáo úy bắt đầu nói chuyện phiếm, A Đông bắt đầu lung tung bỏ bạc vụn vào túi tiền, Sầm Tu Kiệt ngồi ở cửa phòng bếp, cúi đầu húp cháo trong bát.
Bùi Đại nhân bị tiểu thê tử đẩy ra! Bùi Đại nhân bị tiểu thê tử đá chân! Bùi Đại nhân bị tiểu thê tử sập cửa vào vặt! Tiết mục này bọn họ còn có thể xem tiếp năm trăm năm nữa cũng không chán! Chỉ là —— Bùi Đại nhân đã mất hết mặt mũi rồi! Bọn họ vẫn nên giả vờ không nhìn thấy gì cả!
Ánh mắt của Bùi Cô Cẩm đột nhiên nhìn lướt qua mọi người đang bận rộn, lúc này, hắn không có chỉ thẳng tên Sầm Tu Kiệt, mà là... trực tiếp ngồi xuống bên cạnh nó.
Sầm Tu Kiệt đang cầm bát cháo, cả người cứng đờ. Xem ra bát của nó còn chưa đủ lớn cho nên vẫn không che được cái đầu đầy trí tuệ này. Nó trộm nhìn qua thấy Bùi Cô Cẩm duỗi chân ra, hai tay đặt lên hai đầu gối: "Ta ghen tị."
Ngài ghen tị thì nói với ta làm gì? Sầm Tu Kiệt khóc không ra nước mắt, một lát sau mới dám trả lời một câu: "Loại sự tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than-chuong-tam-kieu/1302114/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.