Bùi Cô Cẩm nghe Sầm Tu Kiệt nói những lời này, chỉ hận không thể đá bay nhóc con này ra khỏi phòng! Nhưng hắn ngồi ở sau bàn, Sầm Tu Kiệt lại quỳ gối trước bàn, Bùi Cô Cẩm chỉ có thể cầm cây bút lông trong tay ném mạnh một cái!
Sầm Tu Kiệt đột nhiên cảm thấy đầu mình bị cái gì đó đập trúng, giây tiếp theo, một cây bút lông rơi trên mặt đất. Đứa nhỏ sửng sốt, ngước mắt lên nhìn Bùi Cô Cẩm, liền thấy Khâm sai Đại nhân đang nghiêm mặt, hung tợn nhìn qua một bên.
Sầm Tu Kiệt không hiểu chuyện gì quay đầu nhìn lại, thấy trên bàn trà có kim chỉ cùng tơ lụa. Sắc mặt của Sầm Tu Kiệt cứng đơ, chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Bùi Cô Cẩm. Đứa nhỏ nhìn thoáng qua phòng trong, dùng ánh mắt hỏi: Tang Tang cô cô ở bên trong?
Bùi Cô Cẩm căm tức nhìn hắn: ngươi chết chắc rồi!
Sầm Tu Kiệt lạnh run, hai tay tạo thành hình chữ thập xin lỗi: Đại nhân đừng nóng giận! Ta còn có thể cứu chữa một chút!
Bùi Cô Cẩm: cứu chữa không được thì ngươi chờ bị đánh đi!
Hai người im lặng dùng ánh mắt nhanh chóng trao đổi qua lại, Bùi Cô Cẩm vỗ bàn: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Sầm Tu Kiệt nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, giọng nói mang theo tiếng nức nở: "Xin lỗi, ta không phải có ý này. Hôm nay ta thật sự quá mức bi thương, hiện tại đầu óc đã không còn tỉnh táo nữa, không cẩn thận đã nói sai rồi. Đại nhân đối với Tống Tiểu thư vẫn luôn tình thâm nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than-chuong-tam-kieu/1302107/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.