Tống Vân Tang chẳng rõ tại sao nó lại hỏi một vấn đề này không đầu không đuôi như vậy, cùng lúc đó sắc mặt của Bùi Cô Cẩm cũng lập tức âm trầm. Tống Vân Tang suy nghĩ một lát, đáp: "Nhạc khúc vô hình, làm sao có thể vẽ ra được?"
Sầm Tu Kiệt thành thành thật thật "ồ" một tiếng: "Thì ra là thế." Sau đó cúi chào Tống Vân Tang và Bùi Cô Cẩm một cái, xoay người ra khỏi phòng. Tống Vân Tang bỗng nhiên cảm thấy kỳ lại, nhìn về phía Bùi Cô Cẩm: "Làm sao nó biết ta là tài nữ của kinh thành? Còn hỏi ta vấn đề không đầu không đuôi như vậy?"
Bùi Cô Cẩm ho nhẹ một tiếng: "Trước hừng đông sau khi hỏi xong, ta không hề nhốt nó lại. Có lẽ là lúc nó nói chuyện phiếm với người bên ngoài biết được." Hắn nói với Tống Vân Tang: "Nàng ở trong này từ từ ăn, ta ra bên ngoài nhìn xem."
Tống Vân Tang nuốt hoài nghi trở về trong bụng, nhu thuận đáp: "Được, chàng bận bịu đi."
Bùi Cô Cẩm đi nhanh ra khỏi phòng, đã thấy Sầm Tu Kiệt ở trong viện chờ hắn. Bùi Cô Cẩm túm lấy cổ áo của nó lôi nó ra ngoài viện hung hăng thả xuống đất!
Sầm Tu Kiệt lăn một vòng, sau đó mới ổn định lại. Nó muốn đứng lên, Bùi Cô Cẩm lại một nhấc chân dẫm lên ngực nó, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thằng nhãi con, ngươi đang muốn uy hiếp ta sao?"
Trong lòng Bùi Cô Cẩm rất căm tức. Hắn thật đúng là nhất thời hồ đồ! Hắn ra ngoài viện khoác lác, Tống Vân Tang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than-chuong-tam-kieu/1302094/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.