🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tống Vân Tang có chút ngơ ngác. Nàng không hề nghe tiếng bước chân, Bùi Cô Cẩm giống như hiện ra từ trong không khí vậy. Tống Vân Tang hỏi: "Đại nhân, ngài... đã trở lại?"
Bùi Cô Cẩm không trả lời nàng, chỉ chậm rãi đi tới trước mặt Tống Vân Tang: "Tìm ta có chuyện gì?"
Đèn lồng trong tay Tống Vân Tang tỏa ra ánh sáng ấm áp, vẻ mặt của Bùi Cô Cẩm vẫn mang sự bình thản xa lạ. Tống Vân Tang cảm thấy lòng mình đột nhiên rối loạn: "Ta..."
Nàng hé miệng, nhưng lại một lần nữa nói không nên lời. Bùi Cô Cẩm không hề thúc giục, chỉ trầm mặc giơ tay lên cầm đèn lồng giúp nàng. Khí thế của nam nhân vẫn luôn cường thế áp bách, nhưng một khắc này, hắn giống như hòa cùng một thể với bóng đêm, không mang theo chút áp chế nào, chỉ yên lặng đứng đó, im lặng chờ nàng.
Tống Vân Tang cúi thấp đầu, trong hỗn loạn mờ mịt, nâng tay nắm lấy tay của Bùi Cô Cẩm. Nàng vẫn nắm lấy hai ngón tay của hắn như đã từng, cảm nhận được Bùi Cô Cẩm đang thả lỏng tay. Tống Vân Tang vô thức vuốt ve lớp da thô ráp trên ngón tay của hắn, tâm trạng đột nhiên bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Nàng nhớ tới lúc Bùi Cô Cẩm giả trang vũ sư, ôm lấy nàng trong ngực chạy trốn; nhớ tới lúc nàng khóc, hắn một lần lại một lần thỏa hiệp; nhớ tới lần trong khách điếm, hắn bảo vệ nàng tự nhiên như vậy; nhớ tới lúc nàng năn nỉ, ngoài miệng hắn từ chối nhưng quay lưng lại giúp đỡ; nhớ tới lúc nàng bị Đỗ Như Yên khống chế, hắn lấy mạng đổi mạng cứu nàng...
Suy nghĩ của nàng bỗng nhiên rõ ràng, Tống Vân Tang chậm rãi ngẩng đầu: "Đại nhân..." Giọng nói của nàng hơi run, nhưng không hề lùi bước: "Ta không hiểu rõ ngài, không có cách nào lập tức yêu ngài được. Nhưng mà... ta nguyện ý thử một lần."
Ngón tay đang được Tống Vân Tang nắm lấy của Bùi Cô Cẩm không thể khống chế co lại. Hắn nhìn thật sâu vào mắt nàng: "Vì sao lại muốn thử? Ta đã đồng ý giúp ngươi cứu phụ thân."
Con ngươi đen láy của nam nhân nhìn vào nàng, phảng phất như hút nàng vào vực sâu, Tống Vân Tang hít vào."Ta..." Tống Vân Tang lắc lắc đầu, như muốn loại bỏ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu: "Ngài mạo hiểm giúp ta cứu phụ thân, ta không thể không có hồi đáp."
Bùi Cô Cẩm trầm giọng hỏi: "Là như vậy sao?"
Là như thế này sao? Trong lòng Tống Vân Tang tự hỏi chính mình. Nàng không biết, nàng không nghĩ rõ được. Tống Vân Tang lẩm bẩm nói: "Ta không biết... Ta cảm thấy, ngài không giống với ngài của lúc trước. Ta cảm thấy, trông ngài rất khổ sở. Nhưng ngài tình nguyện chịu khổ một mình, cũng không nói cho ta biết bất cứ chuyện gì cả..." Nàng lắc lắc đầu: "Ta không thể cứ nhìn ngài như vậy mà không làm bất cứ chuyện gì được."
Bùi Cô Cẩm nhìn nàng, bỗng nhiên nở nụ cười. Một khắc kia, đáy mắt sâu thẳm tăm tối của nam nhân như được một tia sáng chiếu rọi. Bùi Cô Cẩm trở tay cầm lấy tay của Tống Vân Tang, nắn nắn bàn tay trơn nhẵn của nàng: "Được, chúng ta thử một lần." Giọng nói của hắn rất trầm, rất kiên định, cũng rất dịu dàng: "Từ hôm nay trở đi, chúng ta là người yêu."
Gió lay ngọn cây rì rào, bóng đêm bao trùm khắp chốn. Nhưng khoảnh khắc này, xung quanh tựa như đang bừng sáng lên. Tống Vân Tang ngơ ngác nhìn nam nhân cong miệng cười, cuối cùng cũng gật đầu, cũng lộ ra một nụ cười nhạt.
Có lẽ do đã giải quyết được một chuyện lớn trong lòng, đêm nay Tống Vân Tang ngủ vô cùng an ổn. Sáng sớm thức dậy, nàng nhớ đến chuyện đêm qua, lại bắt đầu e lệ.
Vậy là nàng... chủ động thổ lộ cùng nam nhân rồi. Mà Bùi Cô Cẩm cũng thay đổi thái độ, không hề gây khó dễ nữa, đồng ý với đề nghị của nàng. Hắn còn nói sau này phải thử như thế nào, hắn đều nghe lời nàng. Nhưng nên chung sống như thế nào, làm như thế nào mới có thể thành công, nàng cũng không biết nữa.
Hiện tại Tống Vân Tang đã hiểu được lời của Hoàng Tư Nghiên. Bày mưu tính kế đã là gì? Yêu đương mới là chuyện khó. Tống Vân Tang chui vào trong chăn, khe khẽ thở dài. Nhưng trong tiếng thở dài này tựa như mang theo chút ngọt ngào vui vẻ.
Lời của Bùi Cô Cẩm hiện lên trong đầu nàng: "Từ hôm nay trở đi, chúng ta là người yêu."
Nàng có người yêu. Tuy rằng người yêu này là vị Chỉ huy sứ Đại nhân từng làm cho nàng sợ hãi chán ghét, trốn tránh không thôi. Nhưng hắn đã thay đổi quá nhiều, Tống Vân Tang cảm thấy nàng nguyện ý, cũng chờ mong tìm hiểu hắn một lần nữa. Nàng biết mình hẳn là nên rời giường, lát nữa Bùi Cô Cẩm phải vào cung diện thánh, nàng nên gặp mặt hắn một chút. Nhưng mà... thật sự thẹn thùng quá đi, nàng không có dũng khí ra khỏi cửa...
Tống Vân Tang níu lấy chăn, lui cả người vào bên trong, chỉ để ra hơn nửa khuôn mặt. Trong phòng vốn rất ấm, Tống Vân Tang chui vào trong chăn êm nệm ấm, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hớn.

Nàng không biết mình ở trên giường do dự bao lâu, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị đẩy ra! Tống Vân Tang giật mình một cái, còn tưởng rằng Bùi Cô Cẩm xông tới tìm nàng. Lại nghe thấy giọng nói của Tống Vân Hành: "Tỷ tỷ! Nguy rồi!"
Tống Vân Tang thở ra một hơi. Tống Vân Hành ăn mặc chỉnh tề, bị hơi nóng trong phòng hun cho lui hai bước: "Trời ạ tỷ tỷ! Nơi này của tỷ cũng quá nóng rồi!"
Nói tới nói lui, nó vẫn kiên trì đóng cửa lại, ngồi bên giường Tống Vân Tang: "Nguy rồi! Bùi Cô Cẩm lại đây rồi!"
Cả người Tống Vân Tang cứng đơ, một lát sau mới làm ra vẻ không sao cả nói: "Đây là phủ của hắn, hắn lại đây không phải rất bình thường? Có cái gì mà nguy rồi."
Tống Vân Hành bị hơi nóng hun cho đầu đầy mồ hôi: "Không phải!" Nó hạ giọng cúi sát vào tai nàng: "Đối diện tiểu viện của tỷ, không phải có một rừng cây nhỏ sao?"
Tống Vân Tang gật đầu: "Đều là hoa đào, chờ đến mùa xuân sẽ nở, hẳn là rất xinh đẹp."
Tống Vân Hành đỡ trán: "Đừng nhớ thương hoa đào nữa! Đệ vẫn luôn dậy sớm, hôm nay vẫn chưa đến giờ Mẹo đã tỉnh, vì thế đi vào rừng hoa đào rèn luyện cơ thể một chút. Đệ đang đánh quyền vô cùng uy phong, bỗng nhiên nhìn thấy phía sau cây đào có một người đứng đó!"
Tống Vân Tang bị nó miêu tả sinh động như thật dọa sợ, giận dỗi: "Đệ nói cho đàng hoàng đi, trời sáng bảnh mắt rồi, còn nói mấy chuyện ma quỷ vô ích!"
Lúc này Tống Vân mới thay đổi ngữ điệu: "Tỷ đoán người nọ là ai? Dĩ nhiên là Bùi Cô Cẩm!" Thằng bé phẫn nộ vỗ chân cái bốp: "Hắn đang trốn trong rừng cây nhìn tỷ đó! Hắn lén lút rình mò tỷ! Đây chẳng lẽ không phải là chuyện còn đáng sợ hơn so với chuyện ma sao?"
Tống Vân Tang cũng giật mình. Bùi Cô Cẩm... trốn ở trong rừng cây? Nhưng rất nhanh nàng đã lắc đầu —— không phải, nàng thật sự bị Tống Vân Hành làm cho hoang mang. Cho dù là Bùi Cô Cẩm của trước kia hay Bùi Cô Cẩm của hiện tại, cũng sẽ không lén lút trốn tránh, ẩn núp nhìn cơ thể của nàng. Có lẽ hắn muốn đến tìm nàng, nhưng lại thấy nàng còn ngủ, nên ở trong rừng đào chờ.
Tống Vân Tang vén chăn: "Bùi Đại nhân đang ở đâu?"
Tống Vân Hành oán hận nói: "Hắn bị ta phát hiện, cũng không tránh đi, đang đứng ở trong viện đó!"
Tống Vân Tang lập tức ngồi dậy kêu: "Thu Miên!" Nàng đẩy Tống Vân Hành ra: "Đệ mau đi ra, ta phải thay quần áo."
Tống Vân Hành còn đang ồn ào, nhưng cũng bị Thu Miên dỗ đi rồi. Tống Vân Tang rửa mặt đơn giản, sau đó mới ra gặp Bùi Cô Cẩm: "Bùi Đại nhân, sao ngài lại đến đây sớm như vậy?"
Nhìn qua Bùi Cô Cẩm vẫn luôn bình thản như hôm qua, nhưng trong sự bình thản kia không có sự cố ý xa cách. Hắn lạnh nhạt nói: "Dậy sớm, nên đi dạo một chút."
Tống Vân Hành đi theo bên cạnh Tống Vân Tang, nghe vậy liền "Hừ" một tiếng: "Bùi Đại nhân không phải đi dạo một chút, Bùi Đại nhân bị mọc rễ ở trong rừng mà! Nếu không phải bị ta phát hiện, chắc Bùi Đại nhân còn chưa bứng được rễ phải không?" Nó đi đến bên cạnh Bùi Cô Cẩm: "Nhìn cả người Đại nhân phủ đầy sương thế này, có lẽ đã ngồi canh trong rừng cây cũng phải mới một hai canh giờ?"
Lúc này Tống Vân Tang mới chú ý tới, trên quần áo của Bùi Cô Cẩm bị phủ một lớp sương. Những ngày trở lại đây buổi sáng đều có sương, chắc chắn Bùi Cô Cẩm đúng ở bên ngoài ngốc một hồi lâu như vậy mới bị dính lên. Nhưng Bùi Cô Cẩm không hề nhìn Tống Vân Hành một cái nào, cũng không phản bác. Tống Vân Tang kinh ngạc, không phải bị Tống Vân Hành nói trúng rồi chứ? Bùi Cô Cẩm thật sự đúng ngoài viện đợi một hai canh giờ?
Tống Vân Tang chỉ cảm thấy bất an: "Nếu sau này Đại nhân đến đây, cứ việc vào phòng, ta ngủ ít một chút cũng không sao."
Bùi Cô Cẩm trầm ổn nói: "Không sao cả, là do mấy ngày nay ta ngủ không ngon, không cần phải đánh thức nàng."
Tống Vân Tang đoán miệng vết thương của hắn lại đau, lại không dùng đến an thần hương. Tống Vân Tang đã nghe A Đông nói, an thần hương là vật thưởng được ngự ban, Bùi Cô Cẩm cũng không có bao nhiêu, tự mình lại không dám dùng. Nàng có chút không biết nói gì, ngày hôm qua quản gia còn trả an thần hương nàng đã đưa qua bên đó lại cho nàng.

Tống Vân Tang cảm thấy nàng nên đối tốt với Bùi Cô Cẩm một chút: "Đại nhân vẫn chưa ăn bữa sáng phải không, ta sẽ cho các nàng chuẩn bị."
Tống Vân Hành trừng lớn mắt: "Tỷ tỷ! Vì sao tỷ để cho hắn ở lại đây ăn cơm?"
Tống Vân Tang cúi đầu trách mắng: "Câm miệng! Nếu đệ có ý kiến thì trở về Hầu phủ đi. Đây là nhà của Bùi Đại nhân, Bùi Đại nhân muốn đi đâu, muốn làm gì, đều là tự do của ngài ấy. Sau này đệ không được hỏi đến, lại càng không được can thiệp!"
Khó có lúc nàng nghiêm túc dạy dỗ như vậy, Tống Vân Hành ngơ ngác không kịp phản ứng. Tống Vân Tang cũng nói với Bùi Cô Cẩm câu xin lỗi, sau đó trở về phòng chải đầu. Tống Vân Hành phục hồi tinh thần lại, nhìn chằm chằm Bùi Cô Cẩm với ánh mắt tràn ngập địch ý. Thấy Chỉ huy sứ Đại nhân vừa rồi còn trầm ổn tin cậy đã cong khóe môi, bày ra một nụ cười kỳ lạ, cũng vô cùng thiếu đánh: "Ta sẽ ở trong này ăn cơm, bởi vì ta là người yêu của tỷ tỷ ngươi."
Tống Vân Hành ngẩn ra, lập tức nổi giận: "Nói bậy nói bạ! Tỷ tỷ của ta ghét ngươi nhất!"
Từ đầu đến chân, từ từng lỗ chân lông đến từng kẽ ngón tay của Bùi Chỉ huy sứ đều tỏa ra một loại khoe khoang ngây thơ cao cao tại thượng: "Trước khác nay khác. Ngươi tin không tin cũng không sao cả, chỉ cần chờ đổi giọng gọi tỷ phu là được."
Tống Vân Hành bị giọng điệu cùng bộ dàng này của hắn chọc tức muốn chết: "Xí! Có rất nhiều người muốn làm tỷ phu của ta, ngươi đừng mơ mộng hão huyền!"
Bùi Cô Cẩm bình thản nhất tay áo: "Lát nữa tỷ tỷ của ngươi còn đút cơm cho ta, ngươi sẽ thấy, ta không nằm mơ."
Tống Vân Hành tức giận đến giương nanh múa vuốt nhào về phía Bùi Cô Cẩm: "Vô sỉ! Xem Hổ hạc song hình quyền của ta đây!"
Bùi Cô Cẩm lách người sang một bên, Tống Vân Hành nhào vào khoảng không. Bùi Cô Cẩm không hề ngượng ngùng, nói với Tống Vân Hành mới sáu tuổi: "Ngươi đã là người tập võ, vậy chúng đánh một trận công bằng. Ta cho ngươi trong vòng ba chiêu, ta không động thủ. Ngươi có thể đụng đến quần áo của ta, coi như ta thua."
Tống Vân Hành còn nhỏ tính tình lại nóng nảy: "Được! Nếu ngươi thua, ngươi phải gọi ta là tỷ phu!"
Tống Vân Tang vừa mới chải chuốt thay quần áo xong bước ra đã thấy Tống Vân Hành ngồi dưới đất khóc hu hu. Bùi Cô Cẩm khoanh tay đứng đó như trước, không hề bị tiếng kêu khóc của nó ảnh hưởng, vừa khí độ ổn trọng lại thong dong. Thu Miên chạy nhanh đến đỡ Tống Vân Hành dậy, Tống Vân Tang kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy? Sao Hành Nhi lại khóc?"
Trên mặt trên người Tống Vân Hành dính bụi lấm lem, hiển nhiên là bị quăng ngã: "Tỷ tỷ! Hắn đánh ta! Đau quá hu hu hu!"
Tống Vân Tang nhìn theo ngón tay của nó, thấy được Chỉ huy sứ Đại nhân trầm ổn cẩn trọng. Bùi Cô Cẩm đối diện với ánh mắt của nàng, tùy ý nói: "Thử xem chiêu ‘Hổ hạc song hình quyền’ của nó."
Tống Vân Tang liền hiểu được Tống Vân Hành lại luận bàn với Bùi Cô Cẩm, lại thua, vì thế cáu kỉnh.
Tống Vân Tang nhìn Tống Vân Hành, mỉm cười nói: "Được rồi, đừng động một chút đã hô to gọi nhỏ. Nhất định Bùi Đại nhân xuống tay có nặng nhẹ, sao có thể đánh đau đệ?"
Tống Vân Hành thấy nàng còn không tin, khóc càng to hơn: "Thật sự rất đau mà! Khẳng định đã bầm rồi!" Nó còn muốn cởi quần áo cho Tống Vân Tang xem, rồi lại dừng lại, chỉ có thể gào khan: "Đều đá vào mông ta với trên đùi ta! Tỷ tỷ, tỷ phải giúp ta báo thù!"
Tống Vân Tang nhận lấy khăn mặt Thu Miên đưa đến, giúp Tống Vân Hành lau mặt, dịu dàng nói: "Đừng quậy. Hiện tại Hầu phủ chỉ còn lại một mình đệ chống đỡ. Hành Nhi phải kiên cường một chút, không thể yếu ớt."
Tống Vân Hành bị chiếc mũ lớn này chụp lên đầu, đành phải cố gắng nuốt tiếng khóc xuống. Nhưng không khóc không bán thảm, không có nghĩa là nó không có biện pháp đối phó Bùi Cô Cẩm! Tống Vân Hành hung tợn nhìn chằm chằm Bùi Cô Cẩm: "Tỷ tỷ, hắn vô sỉ! Hắn nói tỷ sẽ đút cho hắn ăn cơm, còn muốn ta gọi hắn là tỷ phu!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.