Chương trước
Chương sau
Buổi tối.

Chín giờ hơn.

Xe đi ra tiểu khu, một đường chạy dưới bầu trời đêm.

Đổng Học Bân tiện tay mở radio, sau khi chuyển mấy đài, trong radio phát ra bài《 tịch mịch khó nhịn 》của Lý Tông Thịnh, âm nhạc rất êm tai, Đổng Học Bân cũng rất thích bài này, nên cùng hát theo, còn rất lớn tiếng, cửa sổ cũng không đóng, đặc biệt phong tao.

"Tịch mịch khó nhịn..."

"A, tôi tịch mịch khó nhịn..."

Đổng Học Bân vừa hát, trong đầu lại không tự giác xuất hiện hai cánh môi gợi cảm đỏ rực, và một đầu lưỡi trơn trượt lưu phấn, sau đó trái tim lần thứ hai hơi nhảy lên, tâm tình kích động vẫn không có thể hoàn toàn buông xuống, lão Phương ở tuổi này, rất nhiều chỗ trên người đều đã không có co dãn như cô gái nhỏ trẻ tuổi, ví dụ như da không mịn, ví dụ như ngực không vểnh, ví dụ như cái mông không căng nữa, nếp nhăn trên mặt lúc không trang điểm cũng rất rõ ràng, nhưng một chỗ không có biến hóa, đó chính là môi của Phương Văn Bình, đặc biệt no đủ, đặc biệt đầy đặn, đặc biệt gợi cảm, thậm chí còn dễ coi hơn rất nhiều so với cái miệng của người trẻ tuổi, Đổng Học Bân rất thích môi và đầu lưỡi dày của lão Phương, lúc này được như nguyện lăn qua lăn lại ở bên trong, tâm tình của hắn không cần nói ra, hát cũn càng lúc càng lớn tiếng. Tính đến từ sau khi hắn tới huyện Tiêu Lân tiền nhiệm, cái này vẫn là lần đầu có tâm tình tốt như vậy.

Trên đường cũng có không ít xe.

Đổng Học Bân lái rất chậm, tuyệt không sốt ruột.

Rất nhiều xe đi qua bên cạnh hắn, cũng toàn bộ nghe được giọng hát phong tao như tru lên của Đổng Học Bân, nhất thời cả đám đều trợn mắt nhìn qua.

Ai vậy hả?

Uống say sao?

Đổng Học Bân cũng không để ý người bên ngoài, hát rất sung, dù sao bên này cũng không người nhận ra hắn, hát thì hát, Đổng Học Bân vẫn cảm thấy con người cần một cách phát tiết. Có đôi khi muốn làm gì thì phải làm, không thể cứ lo này lo nọ, nếu không người sống cả đời để làm gì hả? Có mệt hay không? Đổng Học Bân có đôi khi cũng là một người như thế, đương nhiên có đôi khi cũng là một người cực kỳ sĩ diện, cái này là phải do chính mình đi điều tiết, người không có khả năng sỉ diện hoài, cũng không có khả năng cúi đầu mãi.

...

Về đến nhà, đã nửa đêm mười hai giờ.

Lái xe chậm, Đổng Học Bân về cũng trể. Bất quá hắn hai ngày nay dù sao cũng không có chuyện gì, căn bản không vội, đi phòng vệ sinh của phòng ngủ tầng hai tắm nước nóng, đem khăn mặt lau tóc đi ra, Đổng Học Bân thả mình vào giường lớn mềm mại.

Thoải mái.

Nhắm mắt lại, nỗi lòng của Đổng Học Bân cũng dần dần bình tĩnh trở lại, thu hồi tâm tư từ cái miệng mê người của Phương Văn Bình.

Ài, lần này rốt cuộc làm lão Phương dữ dội, cũng không biết lần sau cô ấy còn cho mình đi qua không, quên đi, không nghĩ, sự tình để sau này rồi nói. Thấy cái hình dạng kia của lão Phương, phỏng chừng cũng là không có thật sự nổi giận, nếu không mình cũng sẽ không thể hoàn hảo không tổn hao gì đi ra khỏi nhà nàng.

Nghĩ chuyện công tác đi, nên thu hồi tâm.

Đổng Học Bân trở mình mồi điếu thuốc. Sắc mặt cũng nghiêm túc một ít, mình tiền nhiệm cũng rất nhiều ngày, xử lý phiền phức không ít, không thể nói một chút thành tích cũng không có. Nhưng thật sự tính ra, hắn quả thật cũng không có làm ra chiến tích có giá trị. Tất cả đều là cứu hoả hoặc nổi nóng, hiện tại cục diện chính trị và mâu thuẫn nội bộ của huyện Tiêu Lân đã ổn định xuống, cái này đã là một bước tốt đẹp, bước tiếp theo là cái gì, Đổng Học Bân thật ra còn chưa có lo lắng, bởi vì hắn cũng không có nghĩ sau khi mình đến nhận chức sẽ xuất hiện nhiều chuyện như vậy, thế cho nên đánh bậy đánh bạ làm huyện Tiêu Lân nổi tiếng, hắn tính toán muốn cân đối nội bộ mâu thuẫn ít nhất phải ba hai tháng, không ngờ nhanh như vậy, vì vậy rất nhiều kế hoạch phía sau cũng phải một lần nữa tính lại.

Hắn lần này tới huyện Tiêu Lân nói trắng ra là chỉ một mục đích, leo lên phó sở.

Căn cứ trong miêu tả của tờ báo tương lai, cổ mộ khai quật và phát hiện ít nhất còn phải mấy tháng, không phải chuyện trong thời gian ngắn, vậy trong mấy tháng này Đổng Học Bân cảm thấy mình cần làm không chỉ có riêng là đợi, còn có một việc chuyện trọng yếu, chính là muốn làm ra một phần chiến tích, một phần chiến tích khiến cho ai cũng nói không được, có thể chứng minh năng lực chấp chính và năng lực công tác của mình, bằng không tới khi cổ mộ được phát hiện, huyện Tiêu Lân đặc cách thành huyện cấp thành phố chuyện đề lên trên, rất nhiều thứ đối với Đổng Học Bân đều có vẻ có chút bị động.

Vì sao?

Bởi vì lý lịch của hắn!

Lịch sử trước đây, Đổng Học Bân chưa có tới huyện Tiêu Lân, là Trương Đông Phương thế thân lão bí thư Lý Quý An bị liên lụy công trình đại viện huyện ủy mới ngồi lên vị trí bí thư huyện uỷ, sau đó được đặc cách lên huyện cấp thành phố làm bí thư thị ủy, lão Trương ngay cả khi đó cũng là vừa tiền nhiệm người đứng đầu huyện không bao lâu, nhưng ông ta công tác ở huyện Tiêu Lân nhiều năm lắm rồi, cũng là huyện trưởng, cái tư lịch này hoàn toàn đủ, tuổi tác cũng rất thích hợp, nhưng Đổng Học Bân thì không giống, hắn mới đến không bao lâu, tính đến khi cổ mộ mấy tháng sau được phát hiện, hắn cũng chỉ mới tiền nhiệm mấy tháng thời gian, đối với một người bí thư huyện uỷ trẻ tuổi như thế tới mấy tháng mà nói, huyện Tiêu Lân đặc cách... Nhưng không nhất định có thể có chổ ngọt của hắn, nếu thao tác không tốt, cấp trên lâm thời điều động cho hắn đi đổi một người có tư lịch, hoặc là cấp trên thẳng thắn bởi vì Đổng Học Bân trì hoãn huyện Tiêu Lân đặc cách huyện cấp thành phố, vậy Đổng Học Bân tìm ai nói? Cho nên hắn chỉ có thể dựa vào chiến tích của chính mình nói, chỉ cần chiến tích của mình tới, tư lịch tới, chứng minh năng lực chấp chính của hắn, vậy cổ mộ chỉ cần được phát hiện xác nhận, chuyện đặc cách chỉ cần mang lên bàn, bí thư thị ủy của thành phố Tiêu Lân tuyệt đối chạy không được tay của Đổng Học Bân hắn, khi đó cho dù cấp trên muốn thay người, cũng không có cớ, Đổng Học Bân đã ngồi vững vàng, lời vô ích cũng không cần nhiều lời.

Cho nên hắn muốn trong sắp tới tập trung công tác.

Làm thế nào đây? Cái phần chiến tích này nên làm từ nơi này?

Nghĩ tới nghĩ lui trên giường, hút vài điếu thuốc, Đổng Học Bân ánh mắt kiên định, trong lòng đã có chủ ý, vẫn là làm vốn ban đầu của mình đi.

Chiêu thương!

Cái này tốc độ nhanh! Chiến tích cũng là trực tiếp nhất!

Hơn nữa mình không thể đến huyện Tiêu Lân không một chuyến, phải để lại vài thứ cho dân chúng bên này, chiêu thương dẫn tư, cái này không giống với bán đất, bán nhiều là tiền nhiều, tiền tới cũng nhanh, nhưng bán đất một khối thì mất một khối, chiêu thương cũng một phương án kinh tế lâu dài lợi dân.

Đổng Học Bân tiến vào thể chế mấy năm nay, có một thời gian rất dài đều là làm việc tại cục chiêu thương hoặc là phân công quản lý chiêu thương, cái này hắn quen thuộc, cũng là tương đối tự tin, bất quá lần này hắn không làm đường cũ trước đây, có chút quá hạn, hắn cũng chuẩn bị học huyện thị khác, làm một chiêu phương án thương hợp thức.

Ví dụ như lễ văn hóa chiêu thương.

Văn hóa dựng đài, kinh tế hát theo!

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.