Chương trước
Chương sau
Mười hai giờ rưỡi.

Cơm tới.

Đổng Học Bân bưng cơm hộp cười bắt chuyện một tiếng cùng mấy người lãnh đạo huyện còn đang xếp hàng, tự mình đi bộ trở về phòng làm việc lâm thời của mình. Xếp hàng đại khái hơn hai mươi phút, cơm cũng nguội đi một ít, mở ra nhìn thật đúng là thịt xào và một phần rau xanh với một phần cơm, Đổng Học Bân nhất thời muốn ăn, ngồi xuống đem chân bắt chéo, bắt đầu ăn từng ngụm.

Mùi vị bình thường.

Cơm phần mà, không thể nào nói là ngon được.

Bất quá hắn cũng không kiêng ăn, tất cả đều ăn sạch, ngay cả cơm cũng không còn.

Thứ nhất Đổng Học Bân là không phải người thích lãng phí, thứ hai hắn lúc này thân là người đứng đầu, mỗi tiếng nói cử động người ta đều nhìn, tự nhiên cũng phải chú ý rất nhiều chuyện.

Vứt hộp cơm vào thùng rác.

Lau lau miệng, hút điếu thuốc.

Đổng Học Bân tựa vào ghế rất thản nhiên.

Bất quá một cú điện thoại đến phá vỡ bình tĩnh, reng reng reng, reng reng reng, trên điện thoại di động hiện ra số điện thoại của Phương Văn Bình, Đổng Học Bân vừa nhìn liền trừng to mắt, lão Phương cơ bản không gọi điện thoại cho mình, mỗi lần gọi điện thoại tới trên cơ bản cũng không có sự tình tốt, cho nên tuy rằng hai ngày trước “phát sinh quan hệ” với Phương Văn Bình, nhưng Đổng Học Bân vẫn không muốn nhận được điện thoại của Phương Văn Bình, nhất là tại thời gian công tác của hắn.

Có thể làm sao bây giờ?

Tiếp đi, còn có thể không tiếp hả?

Đổng Học Bân cầm lấy điện thoại di động tiện thể đi qua đóng cửa, lúc này mới tiếp, nói: "A lô, Phương tỉnh trưởng, ngài có cái gì phân phó?" Đưa cô ấy tiền nhiệm, bị cô ấy gọi đi mừng sinh nhật cô ấy, Phương Văn Bình mỗi lần tìm hắn đều là khiến cho Đổng Học Bân làm cái này làm cái kia, lúc này Đổng Học Bân cũng tưởng vậy.

Nhưng Phương Văn Bình lại căn bản không phải như thế, trong điện thoại có thể nghe được tiếng nói rất lạnh lùng của cô ấy, "Cậu con mẹ nó lại gây sự à?"

Đổng Học Bân hắc một tiếng."Bà mắng chửi người làm gì! Tôi gây sự cái gì?"

Phương Văn Bình lạnh lùng nói: "Cậu nói cậu gây sự cái gì! Tôi mắng cậu thì làm sao! Không phải cậu thì mắng người khác à? Cán bộ thành phố cậu cũng dám mắng? Mặt mũi của người nước ngoài cậu cũng dám đạp? Tôi trước đó nói sao với cậu? Huyện Tiêu Lân các người mới vừa xong việc! Ánh mắt của mọi người còn chưa đi! Để cho các người điệu thấp một chút sắp tới đừng làm ra chuyện! Tên nhóc cậu đáp ứng tôi rồi! Hiện tại trong nháy mắt liền gây ra chuyện phải không? Cậu làm cái quái gì thế! Chỉ tính tình của cậu lớn thôi hả? Chỉ trong mắt cậu không được phép hạt cát hả? Cậu không biết công tác tiếp đãi đám nước ngoài đó lần này ở trong tỉnh là tôi trực tiếp phụ trách sao? Hả? Cậu bên kia công tác không được! Biết gây cho tôi bao nhiêu chuyện không?"

Đổng Học Bân bĩu môi nói: "Tôi làm sao biết ngài phụ trách."

Phương Văn Bình phát hỏa nói: "Cậu không biết? Thư ký tôi gọi điện thoại cho tôi cậu không nghe thấy hả? Không phải tôi phân công quản lý thư ký của tôi liên hệ tôi làm gì?"

Lúc ấy Đổng Học Bân nằm ở bên cạnh cô ấy, tự nhiên nghe thấy được.

Đổng Học Bân nói: "Tôi lúc đó cũng không suy nghĩ nhiều, hơn nữa cho dù là ngài phụ trách chuyện này tôi cũng không đuối lý, cũng không gây thêm phiền phức cho ngài!"

Phương Văn Bình nói: "Điện thoại của đám nước ngoài đó đều gọi tới chổ của tôi! Cái này gọi là không gây thêm phiền phức cho tôi thật sao? Trong tỉnh ngày hôm nay họp đều nói tới chuyện này! Cái này gọi là không gây thêm phiền phức cho tôi sao?"

Đổng Học Bân cũng không rất cao hứng, "Không, ngài gấp với tôi cái gì hả? Ngài không phải cũng không có hảo cảm với đám nước ngoài đó sao?" Có thể gọi ra " đám nước ngoài " cái từ này, đã nói lên thái độ tâm lý của Phương Văn Bình, hơn nữa Đổng Học Bân cũng biết, Phương Văn Bình và mình là giống nhau như đúc. Hai người đều là phẫn thanh trong phẫn thanh.

Phương Văn Bình nói: "Cậu đừng nói nhảm với tôi! Công tác là công tác! Tôi phân rất rõ ràng!"

"Tôi cũng phân rất rõ ràng." Đổng Học Bân đáp cô ấy một câu, "Ngài biết nguyên nhân chuyện tình không? Đám cháu trai đó lật lọng hai ba lần! GIỡn mặt huyện chúng tôi! Còn mũi không phải mũi mắt không phải mắt! Căn bản là không đem chúng tôi để vào mắt! Vậy tôi không mắng bọn họ thì mắng ai? Tôi còn tiếp đãi bọn họ? Còn phải xách đít cầu bọn họ đến đây làm giao lưu công tác với chúng tôi? Làm con mẹ nó chứ làm! Cút mẹ ngay cho tôi! Tôi còn cho bọn họ mặt! Tôi biết phương thức công tác của tôi có vấn đề! Nhưng tôi không cảm thấy tôi làm sai cái gì, ác nhân cần ác nhân trị, tôi coi như là ác nhân, tôi thu thập chính là bọn họ. Làm sao vậy? Kệ con mẹ nó là ai!"

Phương Văn Bình cười lạnh nói: "Cậu còn ồn ào với tôi hả?"

Đổng Học Bân lẽ thẳng khí hùng nói: "Tôi là giảng đạo lý với ngài!"

"Lời nói của tôi cũng là đạo lý! Cậu có đạo lý cái gì?" Phương Văn Bình còn hung hăn hơn so với hắn, nữ hỗn đản thế gia của kinh thành, cái danh xưng này không phải cô ấy tự phong.

Đổng Học Bân mặc kệ cái này, "Ngài thôi đi, dù sao người tôi đã mắng, đám nước ngoài đó tôi cũng đuổi đi, chuyện tình cũng như vậy. Nói cái gì cũng vô dụng!"

Phương Văn Bình nói: "Phải, nói cái gì cũng vô dụng! Tên nhóc cậu chờ xử phạt đi!"

"Xử phạt thì xử phạt đi, tôi mấy năm nay còn ít bị xử phạt à?" Đổng Học Bân nói: "Xử phạt hành chính, xử phạt cảnh cáo. Tạm thời cách chức xử phạt, mất chức xử phạt, cái nào tôi không bị qua? Cứ vài bữa nửa năm không có một lần? Tôi đều quen rồi, ba tháng không có xử phạt cả người tôi còn thấy khó chịu đây!"

Phương Văn Bình tính tình thối. Đổng Học Bân tính tình cũng không tốt hơn được.

Hai người vừa nói, nhất thời ầm ĩ trong điện thoại!

Nếu như đổi lại một người phó tỉnh trưởng khác. Đổng Học Bân khẳng định là sẽ không cãi nhau với người ta, nhưng Phương Văn Bình thì không giống, hai người tuy rằng quan hệ còn có chút căng thẳng, nhưng dù sao cũng là đã lên giường, mặc dù tính cách và nói chuyện không hợp, vậy cũng không phải quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, tình huống bên trong quá ảo diệu, cho nên Đổng Học Bân dám cãi với cô ấy, cơn tức nổi lên, nói cũng không có gì cố kỵ.

Cãi đủ ba phút!

Phương Văn Bình tựa như cũng bị hắn làm cho tức, "Được! Tên nhóc cậu không phải thích cãi với tôi sao? Vậy chuyện này chúng ta giải quyết việc chung!"

Đổng Học Bân hừ nói: "Uỷ ban kỷ luật tỉnh còn muốn tra tôi hả?"

Phương Văn Bình nói: "Không cần thit uỷ ban kỷ luật tỉnh, người trong tỉnh nhìn cậu không vừa mắt nhiều, lúc tới tôi đã nói với cậu, nhưng cậu không nghe, vậy cậu đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, thái độ trong tỉnh, lãnh đạo của thành phố Bảo Hồng các người có thể không cảm giác được sao? Buổi trưa tôi nhận được tin tức, ủy ban kỷ luật thành phố các người sẽ có người đi qua điều tra, cậu không phải không bị xử phạt một chút thì cả người khó chịu sao? Được, chờ người của thành phố tìm cậu đi!" Nói xong câu đó, Phương Văn Bình bên kia vang lên tiếng tút tút, điện thoại bị cúp.

Thành phố cho người tới?

Ủy ban kỷ luật thành phố muốn tới điều tra hắn?

Đổng Học Bân nghe xong, ánh mắt cũng lạnh lẽo, hắn biết Phương Văn Bình tuy rằng mắng rất dũ, nói rất hung, nhưng cô ấy bên kia khẳng định là sẽ không tra mình, thế nhưng toàn bộ tỉnh không chỉ có một mình Phương Văn Bình là lãnh đạo, các lãnh đạo tỉnh khác bên kia còn có thành phố Bảo Hồng ở đây thì không tốt.

Tới thì tới đi!

Anh em chờ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.