Chương trước
Chương sau
Buổi trưa.

Núi Thanh Loan.

Đổng Học Bân có thể làm tới vị trí của hôm nay không phải không có nguyên nhân, thằng nhãi này là một người chấp nhất, rất cố chấp, nhận định sẽ làm được, từ tư thế hiện tại của hắn cũng có thể nhìn ra, trong một ngọn núi lớn tìm một phần cổ mộ chôn dưới mặt đất, cái này hầu như là chuyện không có khả năng, nhưng Đổng Học Bân tìm từ buổi sáng tìm đến buổi trưa, đủ bốn năm tiếng hắn ở trên núi không nhàn rỗi, đi tới đâu thì đào tới đó, tuy rằng cuối cùng khiến cho cả người đều là mồ hôi thối, khiến cho cả người đều là bùn đất, nhưng hắn vẫn làm không biết mệt.

Đói bụng?

Chịu đựng đi!

Đổng Học Bân tiếp tục tìm.

Lúc này, Tạ Tuệ Lan gọi điện thoại tới.

Đổng Học Bân vừa nhìn, lắc lắc bùn đất trên tay, cầm điện thoại tiếp, "Tuệ Lan, chuyện gì nói mau, tôi bên này đang bận."

Đầu kia Tạ Tuệ Lan cười ha ha, "Công tác quan trọng hơn so với Tạ tỷ anh hả?"

Đổng Học Bân nở nụ cười, "Được được được, em quan trọng em quan trọng, đứa nhỏ thế nào?"

"Hai mẹ con em đều tốt lắm, ha ha, cũng là anh bên kia em còn lo lắng, thế nào? Hiện tại biết làm người đứng đầu không dễ dàng rồi?" Tạ Tuệ Lan nói.

Đổng Học Bân nói lầm bầm: "Vì sao không dễ dàng hả? Với anh mà nói có chuyện được sao? Không phải anh nói khoác với em, em tính coi anh mới tiền nhiệm bao nhiêu ngày? Hiện tại tình thế trong huyện anh đã hoàn toàn nắm giữ, cái gì huyện trưởng, phó bí thư, căn bản không đấu được với anh."

Tạ Tuệ Lan cười nói: "Tên nhóc anh cứ khoác lác đi, nghe anh thở hổn hển như vậy, mới đi vài ngày mà mệt thành như vậy? Không phải Tạ tỷ anh phê bình anh, đang ở ủy ban kỷ luật trung ương êm đẹp lại không đợi, đòi chạy đến trong huyện, còn tới địa giới của Phương gia, anh cái này không phải ăn no dư sức thì là cái gì? Hiện tại cảm giác được áp lực? Em đã sớm khuyên qua anh, anh đó, không biết nghe em. Hiện tại nếm được vị đắng chưa?"

Đổng Học Bân nói: "Anh hiện tại có chuyện khác, không phải công tác mệt, em đó, cũng không tin anh, nói anh đã khống chế cục diện, chồng em có bản lĩnh gì em còn không biết hả? Em đừng có nói mát anh, anh nói cho em biết anh vẫn là câu nói kia, không cần bao lâu nữa anh bảo đảm với em là sẽ lấy được phó sở."

Tạ Tuệ Lan nói: "Làm gì có hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi thì phó sở, em ở tuổi này còn là cấp phó xử đó."

"Em là em anh là anh, dù sao em cứ chờ coi đi."Nói chuyện với vợ. Đổng Học Bân cũng không có gì không thể nói, hắn biết rất nhiều người cũng không xem trọng điều động lần này của hắn, cũng có rất nhiều kẻ thù của hắn đang có chút hả hê. Đổng Học Bân lúc này sẽ dùng thực tế hành động nói cho bọn họ biết.

Nói vài câu thì cúp điện thoại.

Đổng Học Bân cùng Tuệ Lan tuy rằng không thể bình thường gặp mặt, nhưng điện thoại vẫn không ngừng qua, cũng không trò chuyện dư thừa gì, hắn bên này còn có việc.

Mãi đến buổi trưa mười hai giờ rưỡi, Đổng Học Bân bởi vì hoạt động quá mức lại không ăn trưa. Người không cẩn thận trượt một chút, ngồi ở trên sườn núi, lúc này mới cảm thấy mệt, hổn hển lau mồ hôi, mồi điếu thuốc dựa vào thân cây, chậm rãi hút. Mẹ nó cái này cũng quá khó tìm, thôn dân người ta có thể tìm được hiển nhiên là vận khí, Đổng Học Bân vốn nghĩ rất đơn giản. Bây giờ xem ra căn bản không phải như vậy, thôn dân chục năm trước sao không tìm được? Thôn dân vài chục năm trước sao không tìm được? Đến năm nay mới phát hiện? Đây là một ngẫu nhiên, trùng hợp, mà Đổng Học Bân là ôm mục đích tới, tỷ lệ khẳng định không được. Trừ phi hắn ở trên núi Thanh Loan tìm vài năm thì còn không khác biệt lắm.

Đổng Học Bân là tương đối chấp nhất, nhưng cũng không phải kẻ ngu. Lăn qua lăn lại đến trưa hắn cuối cùng cũng thấy rõ tình thế, cái này căn bản không có biện pháp tìm, hắn chỉ có thể chờ thôn dân tìm được, mấy tháng thì mấy tháng đi, ít nhất tốt hơn so với mình tìm như vậy, hơn nữa khiến cho Đổng Học Bân dừng lại then chốt còn có một chút, đó chính là Đổng Học Bân sợ bởi vì mình xuất hiện và có vài nhân tố ảnh hưởng đến tình trạng phát triển của tương lai, lúc tại ủy ban kỷ luật trung ương Đổng Học Bân thấy tương lai là đám thôn dân tìm được cổ mộ rồi huyện Tiêu Lân đặc cách thành huyện cấp thành phố, nhưng hiện tại Đổng Học Bân tới, cái tương lai này bản thân có ảnh hưởng nhất định, nếu như hắn đào bậy ở trên núi bị người thấy, khẳng định sẽ có ảnh hưởng lớn hơn nữa đối với tương lai, nếu như tương lai đến lúc đó thật sự bị thay đổi một chút, Đổng Học Bân sẽ khóc mà không có chỗ khóc.

Không phát hiện cổ mộ?

Hoặc là vài năm sau mới phát hiện?

Vậy mục đích tới nơi này của Đổng Học Bân toàn bộ ngâm nước nóng!

Nghĩ tới nghĩ lui, Đổng Học Bân lầy lội đầy người vẫn là ném công cụ xuống, dụi tàn thuốc, đi đường nhỏ từ trên núi đi xuống, không muốn gây ảnh hưởng thay đổi đối với tương lai.

Hôm nay rốt cuộc đến không.

Hiện tại là vừa đói vừa mệt lại vừa bẩn.

Mình cũng thật là giỏi, ngu ngốc đến một ngọn núi lớn như vậy đào nửa ngày như thế, quên đi, toàn bộ coi như rèn luyện thân thể đi, cũng là rất lâu không vận động.

Bất quá sau khi xuống dưới chân núi, Đổng Học Bân lại gặp một vấn đề rất phiền muộn, xe taxi bên này rất ít, bởi vì núi Thanh Loan kém núi Thang Nga, không phải chổ du ngoạn, cư dân lại ít, thuộc về ngoại thành của ngoại thành, căn bản không nhìn thấy xe, thỉnh thoảng thấy vài chiếc xe trống, đối phương vừa nhìn Đổng Học Bân một thân là bùn là đất cũng đều không dám dừng, trực tiếp đi luôn, phỏng chừng là sợ Đổng Học Bân làm xe của bọn họ dơ đầy bùn đất, làm cho Đổng Học Bân không biết nói gì, đợi nửa ngày cũng không đón được xe, hắn không thể làm gì khác hơn là đi một đoạn đường rất dài tới một trạm xe khá là cũ nát bên này, chuẩn bị ngồi đường dài xe trở về, biết bộ dạng của bản thân, nên hắn cũng không được gọi tài xế tiểu Vương tới đón mình, làm cho người ta thấy được Đổng Học Bân cũng không có biện pháp giải thích, hơn nữa có chút quá mất mặt.

Vừa muốn đi mua vé, điện thoại di động lại vang lên.

Đổng Học Bân vốn đang tưởng Tô Nham gọi tới, bất quá vừa nhìn dãy số cũng giật mình, chính là dãy số của Phương Văn Bình.

Mang theo nghi hoặc, Đổng Học Bân tiếp, "Phương tỉnh trưởng?"

"Chổ nào thế?" Phương Văn Bình lạnh lành nói.

Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: "Bên ngoài, sao? Bà có việc?"

Phương Văn Bình nói thẳng: "Ngày hôm nay tới nhà của tôi, sinh nhật tôi, mỗi năm đều là Tiểu Linh đến đây chúc mừng cho tôi, hiện tại điều nhiệm ở đây, cũng không có nhận thức ai hết, cậu tới đây!"

Đổng Học Bân a một tiếng, "Sinh nhật của bà?"

"Không muốn hả?" Phương Văn Bình nói: "Vậy quên đi!"

Điện thoại lập tức cúp, căn bản không cho Đổng Học Bân cơ hội nói.

Đổng Học Bân cười khổ không thôi, nhanh chóng gọi trở lại, vang lên hơn nửa ngày bên kia mới tiếp, nghe Phương Văn Bình nói "Làm gì", Đổng Học Bân lập tức nói: "Không phải không muốn, tôi cũng là kinh ngạc một chút, bà coi bà kìa, khụ khụ, vậy cái gì, vậy tôi đi qua, bà đem địa chỉ gửi vào điện thoại di động của tôi?"

"Đã biết." Điện thoại lại cúp.

Đổng Học Bân tự lắc đầu, lão Phương này, quá không đem người để vào mắt, với cái thái độ của cô ấy, Đổng Học Bân lúc này cũng không dám nói với cô ấy rằng chờ mình về nhà thay quần áo trước, chỉ có thể đi như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.