Chương trước
Chương sau
Chín giờ hơn.

Ban đêm của đại viện huyện ủy mới đặc biệt âm trầm.

Hoắc Nhất Bang bị thuyết phục, không phải bị ngôn ngữ của Đổng Học Bân thuyết phục của, bởi vì Đổng bí thư căn bản không nói gì cũng không có giải thích vì sao, Hoắc Nhất Bang là bị ánh mắt thản nhiên của Đổng Học Bân thuyết phục, ông tuy rằng cấp bậc không tính đặc biệt cao, nhưng trong thể chế cũng ít nhất cũng lăn lộn gần hai mươi năm, vẫn là biết nhìn người, nhiệm vụ lần này Đổng bí thư dặn dò tuy rằng rất không hợp quy củ, thậm chí có thể nói là rất thái quá, nhưng Hoắc Nhất Bang lại hoàn toàn không từ trong mắt Đổng bí thư thấy một tia do dự, rõ ràng là một quyết định sai lầm có thể ảnh hưởng đến sinh mệnh chính trị của Đổng Học Bân, Hoắc Nhất Bang lại không ngờ rằng Đổng bí thư sao còn có thể có một ánh mắt như thế.

Người ta thiếu tâm nhãn?

Hoắc Nhất Bang không cho là như vậy, nếu như một người lúc hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi đã làm tới vị trí bí thư huyện uỷ còn thiếu tâm nhãn, vậy trên đời này cũng không mấy người bình thường, ông cảm thấy Đổng bí thư khẳng định là có dự định của chính mình, người ta sẽ không vô duyên vô cớ làm ra loại quyết sách sai lầm này!

Cho nên ông ta muốn cược một phen!

Cái này thật ra cũng là đứng vào hàng!

Phá đại viện huyện ủy mới? Thật sự là điên rồi!

Nhưng... Lão tử lần này cũng mẹ nó điên với cậu một lần!

Hoắc Nhất Bang cũng mặc kệ giá nào, sau khi làm ra quyết định tâm tư cũng kiên quyết lên, dù sao đây là mệnh lệnh của bí thư huyện uỷ, trời sập xuống cũng có người đỡ, huống hồ qua chuyện này chiếm được tín nhiệm của Đổng bí thư, vậy cũng đáng giá, đối với cuộc đời chính trị sau này của ông tuyệt đối là một chuyển ngoặt, đương nhiên, đây là dưới tiền đề thành công, nếu như thật sự cược sai, không có bất luận thủ tục gì mà phá địa điểm làm việc của cơ quan quốc gia, cái vị trí này của Hoắc Nhất Bang khẳng định không giữ được, đây là chuyện hỏi đều không cần hỏi.

Mặc kệ!

Hoắc Nhất Bang đem điện thoại di động ra gọi điện thoại, là cho một người cán bộ trong cục, vang lên hai tiếng. Bên kia thông, "A lô, lão Chu, tôi!"

Người của đầu kia nói: "Hoắc cục trưởng, có tiệc?"

Hoắc Nhất Bang nói: "Tiệc cái rắm, lúc này không phải gọi ông tới cản rượu, có nhiệm vụ, nhiệm vụ rất quan trọng, chưa ngủ phải không? Ông lập tức quay về cục!"

Người nọ nghi hoặc nói: "Được. Tôi mặc quần áo, gấp như thế?"

Hoắc Nhất Bang nói: "Vô cùng gấp, hơn nữa cần bảo mật, mỗi một câu nói bây giờ tôi nói với ông ông đều phải nhớ cho tôi, ngàn vạn lần không nên đi phòng công tác. Ông hiện tại trở về đơn vị, sau đó trên đường gọi điện thoại cho lão Trương lão Tôn và lão Nghiêm bọn họ, kêu bọn họ gọi nhân viên có thể tin được đến đây, nhớ kỹ, là có thể tin được, nhân viên cũng phải có thể tín nhiệm, đây là đầu tiên. Lão Từ bên kia ông không cần kêu, người này vừa đến đây, không hiểu rõ, tôi không tin được. Về phần nhiệm vụ cụ thể tôi hiện tại không tiện nói, ông sau khi quay về trong cục mang đủ người, cho người mang tất cả công cụ và cơ khí dỡ bỏ xây dựng, lập tức tới bên tôi. Rõ chứ?"

Người nọ ặc một tiếng, "Hoắc cục trưởng. Rốt cuộc chuyện gì hả? Đang đêm đi phá nhà? Còn gấp như vậy? Mọi người lúc này có thể đều nghỉ ngơi rồi?" Trừ phi một ít nhiệm vụ đặc thù, bằng không thời gian công tác của bọn họ đều là như nhau, thời gian nghỉ ngơi bình thường sẽ không làm.

Hoắc Nhất Bang nói: "Nghỉ ngơi cũng gọi lên cho tôi!"

Lão Chu nghe được cái âm thanh này của Hoắc Nhất Bang, phỏng chừng cũng biết là có đại sự, không nói thêm cái gì, "Được, tôi đã biết, tôi lập tức liên hệ người tin được."

Hoắc Nhất Bang dặn nói: "Nhất định phải làm thỏa đáng cho tôi, hơn nữa tin tức ngàn vạn lần không được tiết lộ ra ngoài!"

"Yên tâm đi Hoắc cục trưởng." Lão Chu cam đoan nói: "Tuyệt đối hoàn thành nhiệm vụ, tôi làm việc ông còn lo lắng sao?"

Hoắc Nhất Bang đương nhiên là yên tâm, hợp tác nhiều năm như vậy, hai người phối hợp đã rất ăn ý, quan hệ cá nhân cũng đặc biệt tốt, nếu không Hoắc Nhất Bang sẽ không gọi cho người này, đây là tuyệt đối tín nhiệm đối với lão Chu. Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Nhất Bang lại gọi hai cú điện thoại, chào hỏi cùng trang bị bên kia, điều động xe đẩy và xe kéo các loại, không có Hoắc Nhất Bang phân phó những cái điều động này vẫn là rất phiền phức, vì tiết kiệm thời gian, Hoắc Nhất Bang trực tiếp đem bên này liên hệ trước, đương nhiên, lúc phân phó vẫn yêu cầu bọn họ làm công tác bảo mật, có bất luận chuyện gì trực tiếp báo cáo với Hoắc Nhất Bang ông, không thể liên hệ những người khác.

Sau một lúc lâu, Hoắc Nhất Bang buông điện thoại di động, "Đổng bí thư, dặn dò xong, đang gom góp nhân thủ và trang bị, trong vòng một giờ hẳn là sẽ tới."

Đổng Học Bân gật đầu, "Đi, vào phòng ngồi, tôi với ông cùng nhau chờ."

Hoắc Nhất Bang vừa nhìn mấy kiến trúc cung điện trong sân, "Ặc, đóng cửa rồi, chúng ta cũng..." Nói đến đây, Hoắc Nhất Bang đem lời nói trong miệng nuốt trở vào.

Bởi vì sau một khắc, Đổng Học Bân đã đá ra một cước, rầm một tiếng, mạnh mẽ đá bay cánh cửa, "Dù sao cũng phải phá, tiến đi."

Hoắc Nhất Bang cười khổ không ngớt, theo vào, lúc đi qua cánh cửa dưới chân thì, Hoắc Nhất Bang còn cố ý nhìn kỹ dấu giày trên cánh cửa, lại một lần âm thầm trợn mắt, trong lòng nói bí thư huyện ủy mới tới rốt cuộc có xuất thân gì, khí lực lớn như vậy? Cửa cứng như thế đều có thể đá ra vết tích, một cước này nếu như đá vào trên người, vậy còn không phải đá người ta văng ra hơn mười mét hả??

Hai người ngồi trên một cái ghế phục cổ, hút thuốc.

Đổng Học Bân đối với biểu hiện của Hoắc Nhất Bang thật sự rất thoả mãn, cũng rất cảm ơn, có thể tín nhiệm mình vô điều kiện như thế, theo mình cùng nhau phát điên, thái độ của Đổng Học Bân tự nhiên cũng thay đổi, bỏ xuống thái độ cường thế trước đó, mà là rất hiền hoà cùng trò chuyện với Hoắc Nhất Bang, "Lão Hoắc, thân thể chị dâu có khỏe không?" Từ chị dâu này gọi phải có chút lớn, nhưng Đổng Học Bân cấp bậc ở kia, hắn cũng không có khả năng gọi người ta là dì được. Hoắc Nhất Bang cười nói: "Cô ấy tốt lắm, còn khỏe hơn cả tôi." Nói đến đây, Hoắc Nhất Bang nói lắp một cái, thở dài nói: "Cũng là đứa nhỏ của tôi thân thể không tốt, đặc biệt yếu, mỗi tuần đều phát sốt một lần, đi bệnh viện thành phố kiểm tra đã không biết bao nhiêu lần cũng không biết rõ ràng là bệnh gì."

Đổng Học Bân hỏi: "Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Đều hai mươi rồi, cũng là vì vậy, nên chưa có người yêu." Hoắc Nhất Bang lắc đầu, "Nhà của chúng tôi, mỗi ngày chỉ quan tâm cái này."

Đổng Học Bân nói: "Không đi trong tỉnh nhìn?"

Hoắc Nhất Bang nói: "Tỉnh chúng ta cũng không có bệnh viện tốt, vẫn muốn đi kinh thành coi bệnh, nhưng nghe nói bên kia đừng nói bệnh viện tốt, cũng là bình thường cũng không chen vào được, hơn nữa rất phiền phức, cho nên cũng vẫn chờ, nghĩ lúc nào đứa nhỏ bệnh trở nặng, thì đi kinh thành thử xem."

Đổng Học Bân khoát tay chặn lại, "Tra không ra bệnh gì đây mới là phiền toái nhất, ông đừng không lo, cái này không phải việc nhỏ, bất quá trẻ tuổi như thế hẳn là cũng sẽ không có vấn đề lớn, cũng là có thể không tra đúng bệnh, như vậy đi, Hoắc cục trưởng, ở kinh thành tôi có chút quan hệ, tôi cho ông một số điện thoại, ông nhớ kỹ." Nói xong, lấy ra điện thoại di động tìm tới một dãy số, cho ông ta nhìn một chút.

Hoắc Nhất Bang lập tức ghi nhớ, "Đây là?"

Đổng Học Bân nói: "Liễu Tuyết Mai, của bệnh viện 301."

"301? Bệnh viện tổng hợp Giải Phóng Quân?" Hoắc Nhất Bang kinh ngạc, cái bệnh viện này, chỉ cần người có chút kiến thức trên cơ bản đều nghe qua, lãnh đạo đều đi chổ đó xem bệnh, có thể nói là bệnh viện tốt nhất toàn quốc, đánh giá lại tổng hợp, thậm chí có thể cũng không có một trong.

Đổng Học Bân nói: "Ông nếu như mang đứa nhỏ đi, thì gọi cho điện thoại của dì ấy, ông nói là Đổng Học Bân giới thiệu ông đi qua, bên kia tự nhiên sẽ có người giúp ông an bài."

Hoắc Nhất Bang nuốt nuốt nước bọt, "Cái Liễu đồng chí này là..."

Đổng Học Bân nói: "Trước đây là quân hàm thiếu tướng, phó viện trưởng, hiện tại tôi cũng không biết, không chừng thăng quan rồi, tôi cũng đã lâu không liên hệ Liễu di."

Thiếu tướng?

Tướng quân?

Cái quan hệ này quá cứng!

Hoắc Nhất Bang nhất thời nói: "A, vậy tôi cảm ơn ngài trước Đổng bí thư, tôi cái này đang lo đứa nhỏ không có chỗ xem bệnh, ngài giúp đỡ nhà của chúng ta đại ân rồi."

Đổng Học Bân lắc lắc tay, "Một cái nhấc tay, cũng không tính là chuyện gì, không cần cảm ơn, ngày hôm nay có thể phải tăng ca muộn, chờ thêm vài ngày ông nghỉ ngơi rồi nhanh chóng mang đứa nhỏ đi nhìn một cái đi, sớm nhìn sớm kiên định, đỡ phải trong lòng cứ lo lắng."

"Khẳng định, qua vài ngày tôi kêu vợ mang đứa nhỏ đi kinh thành, kiểm tra một lần từ đầu tới đuôi." Hoắc Nhất Bang nói.

Lần này, Hoắc Nhất Bang cũng biết bối cảnh của Đổng Học Bân có thể không tầm thường, từ địa phương nào nhìn ra? Cũng không phải Đổng Học Bân nhận thức thiếu tướng phó viện trưởng của 301, bởi vì Đổng Học Bân là cán bộ của kinh thành, trước đây vẫn là ủy ban kỷ luật trung ương, nhận thức vài người căn bản không kỳ quái, ai cũng không nhận ra mới kỳ quái, vậy Đổng Học Bân cũng uổng công lăn lộn nhiều năm như vậy, Hoắc Nhất Bang chú ý tới chính là Đổng Học Bân cũng không có nói với mình rằng chờ mình đi 301 liên hệ phương diện bệnh viện, mà là trực tiếp cho mình số điện thoại của Liễu tướng quân, giống như Hoắc Nhất Bang sau khi đi qua chỉ cần nhắc tên của Đổng Học Bân là được, căn bản là không cần Đổng Học Bân chủ động liên hệ thậm chí nói lời dư thừa gì, hơn nữa đối phương còn là một người tướng quân, cái này đã nói lên vấn đề rất lớn.

Một cái là cần Đổng Học Bân tự mình gọi điện thoại an bài.

Một cái là trực tiếp nhắc tên Đổng Học Bân là có thể, Đổng Học Bân ngay cả lộ mặt cũng không cần.

Phân lượng của phương diện này, Hoắc Nhất Bang vẫn phân ra được, nếu như Đổng Học Bân ở kinh thành không có mặt mũi này, hắn khẳng định không dám nói lời này. Đổng Học Bân lúc nói có thể không có cảm thấy cái gì, cũng có thể căn bản không có cái ý thức này, vô thức nói, nhưng Hoắc Nhất Bang từ bên trong nghe ra rất nhiều thứ, bí thư huyện uỷ từ kinh thành tới có thể thật sự bối cảnh rất lớn, ít nhất ở kinh thành khẳng định là rất xài được. Giờ phút này, Hoắc Nhất Bang cảm thấy trực giác của mình có thể thật sự đúng rồi, ông tin tưởng, nếu như không phải ông thống khoái mà đáp ứng chuyện cường phá, vấn đề chạy chữa của đứa nhỏ vẫn làm phức tạp ông Đổng bí thư khẳng định sẽ không chủ động trợ giúp ông giải quyết như thế, vì cái này, lần này Hoắc Nhất Bang cho rằng cũng đáng, tư tưởng truyền thống trong nước, vẫn là đem đứa nhỏ đặt ở đầu tiên.

Đứa nhỏ tốt, vậy thì cái gì cũng tốt.

Đây là chổ vĩ đại của người làm cha làm mẹ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.