"Người đâu!"
"Người đâu!!"
"Người đâu!!!"
Trong mưa to, cả ngọn núi Thang Nga đều quanh quẩn một tiếng hô của Đổng Học Bân vừa rồi, lá cây rầm lạp phiêu động, chim trong rừng không ngừng bay loạn, còn có rất nhiều dã thú phát ra tiếng rên rĩ khó nghe, giờ phút này, tiếng sấm trên trời đều bị một tiếng hô Đổng Học Bân chắn luôn, đây là một hình ảnh căn bản không cách nào dùng từ ngôn hình dung, hiệu quả đó thật giống như là một ngôi sao chổi đụng vào núi Thang Nga vậy.
"A!"
"Lổ tai của tôi!"
"Không nghe thấy!"
"Thượng Đế! Âm thanh gì vậy!"
Thảm nhất cũng là những người trên núi này, che lổ tai có che lổ tai, che ngực có che ngực, một ít người trẻ tuổi của đội cứu viện tố chất thân thể tốt nhất cũng không tốt hơn được chổ nào đi, có người suýt nữa trượt chân từ trên núi ngã xuống, người có tình huống tốt nhất cũng là đầu óc choáng váng một chút mới hồi phục lại.
Chỉ có Đổng Học Bân một mình bình thản, đứng ở nơi đó phản ứng gì cũng không có, nhìn thảm trạng của người xung quanh, Đổng Học Bân trong lòng khẽ gật đầu, xem ra tiếng hô này có hiệu quả, tuy rằng Đổng Học Bân cũng không biết có thể hô đi bao xa, nhưng hẳn là không khác biệt lắm, cho dù học sinh và giáo viên chạy đến phía sau núi, phỏng chừng cũng có thể nghe được? Hắn đều thấy đối diện có chim trên núi bị kinh động.
Đổng Học Bân rất thoả mãn, vì bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2852445/chuong-1827.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.