Buổi tối.
Trong tuyết.
Dưới chòi nghỉ mát.
Mấy đứa nhỏ ngoài đường rất đẹp, các cô thiếu nữ xa xa cũng rất đẹp, bây giờ còn thêm tâm tình của Đổng Học Bân, cũng là rất hưng phấn.
Phương Văn Bình đáp ứng rồi?
Điều động có hi vọng?
Vẫn là điều chỉnh bí thư huyện uỷ của huyện Tiêu Lân?
Lẽ ra theo dự định xấu nhất của Đổng Học Bân, cho dù là huyện trưởng hắn cũng phải làm, dù sao đó chính là đặc cách vài chục năm không gặp, mặc dù là người đứng thứ hai, người đứng thứ hai của huyện sau khi được đặc cách thành huyện cấp thành phố cũng sẽ trực tiếp đề bạt lên cấp phó sở, bớt đi ít nhất ba năm thời gian của Đổng Học Bân, ba năm có thể làm gì? Một người cả đời có thể có bao nhiêu cái ba năm? Một chính trị cuộc đời có thể có bao nhiêu cái ba năm? Thời gian cũng là sinh mệnh, cái này đối với một chính khách mà nói là thứ trân quý nhất, cho nên huyện trưởng Đổng Học Bân cũng chấp nhận, phải đi, nhưng không ngờ rằng Phương Văn Bình trực tiếp đáp ứng cho Đổng Học Bân làm bí thư huyện uỷ, cái này đương nhiên là kết quả tốt nhất, người đứng đầu, sau khi đặc cách trực tiếp làm bí thư thị ủy, giống như là một bước lên trời, Đổng Học Bân mất hứng mới là lạ, cũng không ngờ Phương Văn Bình thống khoái như thế, mình mỗi lần cầu cô ấy chút chuyện đều phải tốn không ít công phu nước miếng, còn phải cau mày, hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2852292/chuong-1753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.