Buổi sáng.
Trong khu làm việc.
"Hả?" Hàn Phỉ đổ mồ hôi.
La Hải Đình nói: "Ngài tăng ca? Như vậy sao được!"
Trương Lê Lê cũng vội nói: "Đừng, cái này cũng không được."
Lý Hồng nhìn nhìn Đổng Học Bân, "Vậy, hay là để tôi tăng ca."
Đổng Học Bân khoát tay áo, "Thôi đi, buổi chiều đều trở về, dọn dẹp một chút, mừng năm mới, bên này tôi tọa trấn là được."
Hàn Phỉ vội nói: "Không thích hợp đâu."
Đổng Học Bân cười cười, "Tôi trở về cũng không có chuyện gì, đợi cũng là đợi, quyết định như thế nha, đừng nói nữa, được rồi, làm việc đi."
"Ặc, Đổng sở trưởng..." Trương Lê Lê nói.
Đổng Học Bân không nói cái gì nữa, lắc lắc tay, trở về phòng làm việc của mình.
Cửa đóng lại, Trương Lê Lê thở dài nói: "Vẫn là Đổng sở trưởng chúng ta thương cảm thuộc hạ."
La Hải Đình nhìn nàng một cái, nói: "Đổng sở trưởng vẫn đều như vậy, trước đây cũng vậy, các người có thể không biết, lúc trước tôi và Đổng sở trưởng còn đang công tác trong huyện, có đồng sự và dân chúng gặp chuyện không may, gặp phải thiên tai, Đổng sở trưởng không hề nghĩ ngợi xông lên đi cứu người, kết quả đồng sự và dân chúng đều được cứu ra, Đổng sở trưởng lại bị kẹt trong xe buýt, bị đất lỡ chôn vùi, qua rất lâu xe cứu thương mới tới đem người cứu ra, nếu như đến muộn vài phút, Đổng sở trưởng có thể... Ài." Cô ấy tự nhiên phải giúp Đổng Học Bân nói một câu hữu ích, tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2852254/chuong-1733.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.