Trong phòng.
Đều thu xếp xong rồi.
Phương Văn Bình chui dưới giường, tảng đá trong lòng của Đổng Học Bân cũng rơi xuống, dễ dàng rất nhiều, vì vậy liền muốn đi qua mở cửa.
Nhưng đột nhiên, chân chợt nặng!
Đổng Học Bân cảm giác cẳng chân bị người nào kéo lại, cái này vừa đi, thiếu chút nữa té ngã, khiến cho hắn suýt nữa chửi ầm lên!
"Bà làm gì vậy!" Đổng Học Bân ngồi xổm xuống thấp giọng nói.
Phương Văn Bình khẩu khí còn cứng hơn so với hắn, "Quần áo của tôi!"
Đổng Học Bân vỗ trán mới nhớ tới, "Thiếu chút nữa đã quên!"
"Nếu như để cho cháu gái tôi thấy! Cậu xem tôi có làm chết cậu không!" Phương Văn Bình hâm dọa.
Đổng Học Bân hừ một tiếng, bất quá vẫn thành thật đi qua cầm váy dài và áo lông của Phương Văn Bình trên ghế, nhìn trái phải một chút, thẳng thắn ném cho cô ấy dưới giường, tính đi tính lại vẫn là ở đây an toàn nhất, khiến cho cô ấy tự mình ôm lấy, cuối cùng cũng đem giày cao gót của cô ấy đá vào. Sau khi đứng lên, Đổng Học Bân cũng không biết chuyện tình sao lại thành cái dạng này, hai người rõ ràng là tử địch, hiện tại nhưng còn toàn lực hợp tác, quên đi, không nghĩ, trước tiên đem hai người bên ngoài đuổi đi rồi nói sau.
"Anh rể? Xong chưa?" Tạ Nhiên hỏi.
Đổng Học Bân vỗ vỗ chút bụi vừa rồi dính trên người, "Được rồi được rồi!"
Nhưng không đợi Đổng Học Bân kịp phản ứng, Tạ Nhiên đẩy cửa đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2852155/chuong-1683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.