Buổi tối.
Sắp tám giờ.
Dưới đề nghị của Phương Thủy Linh, mọi người bắt đầu ca, Phương Thủy Linh và Tạ Nhiên ca trước, hai người song ca một bản tình ca "Nóc Nhà", rất là dễ nghe, kế tiếp là một mình Phương Thủy Linh với bài "Yến Vĩ Điệp", cũng không tồi, bài sau là của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân do dự nói: "Hay là thôi đi."
"Đừng mà anh rể, tới tới!" Tạ Nhiên khuyến khích.
Phương Thủy Linh cũng cười hì hì nói: "Anh đã chọn rồi, hát một bài đi."
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: "Anh hát không dễ nghe cho lắm, đừng làm cho hai đứa sợ."
Phương Văn Bình đột nhiên lên tiếng: "A, còn có chút tự hiểu lấy mình, vậy cậu hát nhỏ một chút thôi, tôi thật sự bị làm sợ đấy."
Phương Thủy Linh cười khổ kéo cô nhỏ của mình: "Cô..."
Đổng Học Bân trừng mắt, hắc, muốn đấu với tôi phải không? Vậy tôi hát!"
Nhạc nổ lên, là bài "Sói đội lốt cừu", Đổng Học Bân bị chọc tức rồi, cũng không cảm thấy cái gì mà mất mặt hay không, cũng lớn tiếng hát lên, hắn tuy rằng hát không hay, nhưng ít nhất cũng còn có thể nghe lọt, hơn nữa tương đối phù hợp với giai điệu, có khí thế.
Hết nhạc.
Phương Thủy Linh lập tức vỗ tay: "Hát hay lắm!"
Tạ Nhiên cũng vỗ tay: "Còn tốt hơn em nhiều!"
Đổng Học Bân cười tủm tỉm khoát tay: "Bình thường bình thường, đừng tâng bốc anh!" Thằng nhãi này rất vui vẻ, tự thấy mình hát bài này cũng không tệ lắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2852136/chuong-1677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.