Buổi sáng.
Cơ quan.
Trong phòng làm việc của mình.
Đổng Học Bân một chân để trên ghế, một chân gác lên trên bàn làm việc, rất không có hình tượng ngồi xem phim trên máy tính.
Năm phút đồng hồ...
Mười phút...
Hai mươi phút...
Thật sự chịu không nổi, Đổng Học Bân buông chân hạ thấp người, đem phim tắt đi, mồi điếu thuốc hút vào hơi, tiện thể uống trà, cả người đều là ngứa khó chịu, cảm giác sai đường thế nào ấy, quá khô khan, quá buồn chán, quá thanh nhàn, lúc vừa mới bắt đầu đi làm Đổng Học Bân còn cảm thấy rất nhẹ nhàng, mỗi ngày xem phim nghe nhạc, cũng hưởng thụ một phen nhàn nhã khó có được, rất thoải mái, nhưng hiện tại mình nhàn nhã hơi quá, vừa rồi còn du ngoạn trở về, hiện tại xem phim đã không phải là nhàn nhã, mà là mùi vị sống một ngày bằng một năm, cái gì cũng không làm, Đổng Học Bân đã sắp chịu không nổi.
Điệu thấp?
Điệu thấp cái rắm!
Điệu thấp nữa là anh em chết mất!
Đổng Học Bân hít vào một hơi, không chịu ngồi yên chắp tay sau lưng đi tới đi lui, đi đủ hơn mười vòng mới mệt mỏi, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Công tác một chút?
Nhưng công tác cái gì!
Cũng là văn kiện không đau không ngứa, căn bản là không có gì làm, cho dù làm cũng không có bất luận ý nghĩa thực tế gì, với hắn mà nói công tác chân chính có thể làm, đó chính là làm vì dân chúng, ở tại phòng ban ủy ban kỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2852028/chuong-1624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.