Chín giờ hơn.
Khách sạn Hoàng Gia.
Xe buýt dừng ở cửa, mọi người lần lượt xuống xe, đều trở về.
Đổng Học Bân là người cuối cùng xuống xe, hắn cầm hơn mười bao và túi xách chen hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn là Hầu Văn cùng mấy người phía dưới tiếp, Đổng Học Bân mới từ trên xe buýt cửa chen ra, hắn cũng là mệt đầu đầy mồ hôi, cảm thấy tính sai, chỉ lo vui vẻ thấy cái gì thì mua, ai ngờ mấy món này chẳng nặng bao nhiêu, nhưng xách cùng một chỗ lại nặng như thế, hắn xách mà thấy lao lực.
"Cậu mua nhiều lắm." Hầu Văn không nói gì.
Đổng Học Bân há mồm thở dốc, "Ai bảo vợ thích."
Hầu Văn la lên: "Cậu đối với vợ cậu thật đúng là tốt, coi cho cậu..." Nói xong dừng một chút, "Ặc, bất quá tôi nếu có thể cưới được một người vợ đẹp như thế, tôi khẳng định cũng đối với cô ấy như vậy."
Đổng Học Bân bĩu môi nói: "Cậu cứ nói đi."
"Cái này tốn bao nhiêu tiền?" Hầu Văn hỏi.
Đổng Học Bân khinh phiêu phiêu nói: "Không bao nhiêu, tôi cũng không nhớ."
Hàn Phương ở bên cạnh hâm mộ nói: "Đều là sản phẩm nổi tiếng, tôi chỉ biết cái túi này là tám chục ngàn, tôi vừa nhìn một cái như vậy, quá đắt nênkhông mua."
Hầu Văn ngạc nhiên nói: "Học Bân, nhà cậu có tiền như thế lúc nào?"
Đổng Học Bân bình tĩnh nói: "Trúng vé số vài lần, giải nhất."
Xung quanh có vài người cũng nghe thấy được, thế mới biết hắn sao có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2851971/chuong-1597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.