Ngày hôm sau.
Thứ hai, sáng sớm.
Trời đã sáng, ánh nắng chui qua tầng mây chiếu lên mặt đất huyệt Trinh Thủy, một ngày mới tới.
Trong nhà.
Trong phòng ngủ.
Chuông báo vang lên ríu rít.
Đổng Học Bân xoay người mò điện thoại di động, nhấn nút tắt chuông báo, mở đôi mắt buồn ngủ ra nhìn đồng hồ, tám giờ, vì vậy lấy tay vỗ vỗ trán cho mình tỉnh táo, cũng không dám ngủ tiếp, ngồi dậy khỏi giường thở ra một hơi, ánh mắt rơi xuống máy laptop bên cạnh đầu giường, máy còn mở, chỉ có màn hình là bị hắn tắt, ngẫm lại cảnh tối qua, Đổng Học Bân đột nhiên thấy xấu hổ cả người cực kỳ, đem đồ lót vớ chân và quần áo của Khương huyện trưởng người ta lấy ra trải lên giường, cuối cùng còn bị người ta phát hiện, Đổng Học Bân nghĩ mình không bằng nhảy lầu xuống cho rồi, không biết Khương huyện trưởng sẽ nhìn mình như thế nào nữa.
Phát hỏa?
Nổi bão?
Tức giận?
Đổng Học Bân vỗ vỗ con mắt, xuống giường rửa mặt.
Nếu không phải thời gian còn thừa của mình quá ít, hắn khẳng định sẽ dùng BACK thu dọn quần áo trước khi chị Khương gửi video tới, lúc chị Khương vừa mở video lên thì khẳng định đã nhìn thấy mấy thứ trên đầu giường rồi, bất quá vẫn không nói, cuối cùng chờ Đổng Học Bân đọc xong, mười phút trôi qua cô ấy mới nói, cái này đã không còn kịp rồi, thời gian còn thừa của Đổng Học Bân chỉ có vài phút, mà ở nhà Khương mẫu đã dùng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-tai/2851600/chuong-1414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.